Trang
Y Hạ
Nhớ
thương con gọi về thăm
mở
hình ra, thấy mẹ nằm như mơ
trong
mơ - mẹ đợi, mẹ chờ
đàn
con lưu lạc bên [kia] bờ đại dương
ngày
mai đâu biết mà lường
tiễn
người về phía thiên đường xa xôi
mẹ
giờ tựa nắng chiều trôi
quen
quên, nhớ nhớ từng hồi đã qua
gọi
nhiều, mẹ mở mắt ra
cười
cười, ngó ngó như là trẻ thơ
dây
nôi rung giọng ầu ơ
cau
trầu nhạt thếch môi hờ hững run
thân
đau ứa giọt mưa phùn
nhúm
xương da bọc vết buồn thời gian
mẹ
nằm hẳn có mơ màng
ngược
xuôi trên mọi nẻo đàng thế nhân
chuỗi
đeo nặng ngực tay lần
hột kinh vọng trả cõi trần đã vay
trăm
năm tựa một con quay
xét
mình tội lỗi mỗi ngày ăn năn
oằn
thân xới miếng đất cằn
ly
hương xám xịt màu trăng quê nhà
nuôi
con dung ảnh phôi pha
thọ
chăng chỉ một xác già nhăn nheo
giàu
sang nhắm mắt cũng nghèo
tâm
lòng thanh bạch còn đeo nặng hồn
lạ
chi họa phúc vô môn
lìa
xa núm ruột dạ cồn cào ra
bỏ
nguồn vịn xứ người ta
gọi
về thăm mẹ, mẹ đà lặng im
con
nghe nhịp đập từ tim
của
con và mẹ rộn niềm vui chung.
“Cogito, ergo sum: Je pense dons je suis”. Tôi suy nghĩ tức là tôi hiện hữu. (Descartes – 1596 – 1650
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét