CỔ ĐỘ
Thời
gian nặng lướt ngang mày rớt lại
hoàng
hôn dìu dáng lá nhẹ đêm gieo
trăng
mùa cuối trăn trở khung trời nhạt
gió
thinh thinh đưa đẩy mấy cánh bèo.
Se
xe sợi mây vàng đan tấm áo
phủ
gót hài cúi mặt lướt sang sông
trăng
cổ-độ dây dưa tình cổ-độ
đáy
nước im giấu tâm sự chất chồng.
Lòng
cứ tưởng, tưởng rằng: Trương-Quân-Thụy *
Bậu
sẽ là thục nữ: Thôi-Oanh-Oanh
đêm
trí trá đổi ngày ra tăm tối
trường
đoạn đau rát mấy nhịp dã hành.
Choàng
áo bả, cát âm vang nhân thế
tiếng
thở dài trầm bổng dội hiên song
bên
yên ngựa nghẹn ngào câu từ tạ
giọng
bịp kêu tan-tác cả một dòng.
Thiên-lý
dặm âm thanh nào cộng-hưởng
kim
chỉ nào lành lặn tuổi thơ ngây
ai
cách bế, ai chân tình chẳng lẽ
xuồng
gập lưng vớt sóng nuốt tháng ngày.
Cây
giầm gãy, nguyệt cầm thôi không gảy
nửa
đời xanh, còn chi nữa phôi-pha
trăng
cổ-độ ngóng thiên hà phổ-độ
cảm
giai nhân thương chiếc bóng la đà.
Mưa
cổ độ ấm lạnh thâm đôi mắt
nghiệp
dĩ như thử thử phận giai nhân *
sinh
hữu tự lai lai cơn gió thoảng *
có
trách chi, nay Sở với mai Tần.
Bến-Giằng
xé tâm can cô Công Chúa *
nắng
Đồ-Bàn không sưởi ấm Mỹ-Sơn
giàn
hỏa sử giữ trái tim nguyên vẹn
trượng
phu đâu, để phận gái dỗi hờn.
Xuất-Tái-Khúc,
thấm đẫm nơi hoang mạc *
Lạc-Nhạn
ư, có hổ thẹn dung nhan
hồn-cố-quốc,
nặng lòng ngoài quan-tái
sông
một dòng chia sóng vỗ hai đàng.
Trăng
cổ độ gió mây về bến vắng
Phách-Hồ-Già,
chở lệ ngọc hư vô *
giãi
bày nỗi, giải nghĩa niềm u-uẩn *
nhụy
tàn bông đau xót bước lộ-đồ.
Chú Thích:
* Trong “Tây Sương Ký”.
* “Nghiệm dĩ như thử”. (Nghiệp đã như vậy rồi).
* “Sinh hữu tự lai”. (Sinh có từ đâu mà đến).
* Công Chúa Huyền Trân. Bến Giằng ở Quảng Nam.
* Nàng Vương Chiêu Quân.
* Nàng Thái Diễm (Thái Văn Cơ).
* “Con người là sinh vật chính trị”. (Aristole).
“Kẻ nào nói không quan tâm tới chính trị, loại chính trị ra khỏi văn thơ, ra khỏi đời sống xã hội kẻ đó chính là con cháu của Diêm Vương”. (Trang Y Hạ).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét