Thư viện

21/2/25

HOÁN VỊ

 



HOÁN VỊ

     “Học hành ba chữ lem nhem
    Thấy gái thì thèm như chửa thèm chua”. (Ca Dao).

Kiếp sau tu thành con gái
họa hình tung khắp thế-gian
thi-bá, thi-hào mê mải
thơ tình vung-vãi đầy đàng.

Kiếp sau tu thành con gái
chảnh-chó với đám con trai
dù phải lừng danh, “quỷ-cái”
còn hơn ngồi sụ mặt mày.

Kiếp sau tu làm con gái
du-hành khắp bốn phương xa
kinh-doanh ôm nhiều lời lãi
cớ chi quanh quẩn trong nhà.

Kiếp sau tu thành con gái
mang gươm đi chém bà chằn
phang luôn mấy ông thích dại
ăn phở quên món ăn-năn.

Kiếp sau tu thành con gái
cầm roi đét “đ.í.t” Sở-Khanh
đánh mụ tú bà tung váy
tú ông sống chẳng an lành.

Kiếp sau tu thành con gái
dẫn quân giết giặc ngoại xâm
cho dù cung thương có gãy
sướng chi ôm chiếu giường nằm.

Kiếp sau tu thành con gái
không sinh trăm trứng như bà [...]
Thủy-Tinh, Sơn-Tinh hối cải
thôi gây lắm chuyện can qua.

Kiếp sau tu thành con gái
nõ thần giấu kỹ trong rương
Trọng-Thủy gạ tình muốn lấy
lấy thứ đồ giả trên tường.

Kiếp nầy con trai thất bại
hân-hoan hoán-vị giao cương
tung chén lên trời cảm-khái
thắng thua kim cổ sự thường.

Trang Y Hạ
     Ngồi uống cà phê Starbucks với lão tù già lọm khọm Trần Phước Hân và mần thơ cho dzui.

Lời Gió Mưa:

     Mỵ Châu - người con gái của Thục phán An Dương Vương. Cô công chúa quá thật thà đã trao nỏ thần cho “người yêu” Trọng Thủy - con trai Triệu Đà. Triệu Đà vốn đã có ý đồ chiếm lấy Âu Lạc. Nay được nỏ thần, Triệu Đà xua quân vây thành Cổ Loa và thành Cổ Loa thất thủ.
Biết trúng mưu hèn kế bẩn của giặc. Thục phán An 

     Dương Vương vội vã nhảy lên ngựa, đem theo công chúa Mỵ Châu chạy ra ra biển trốn.
Về phía Mỵ Châu, cô vẫn còn hy vọng Trọng Thủy sẽ chung tình và đi tìm nên cô lấy lông ngỗng giấu từ trong túi áo rải dọc đường làm mật hiệu. An Dương Vương chạy đến bờ biển, đức vua quỳ xuống khẩn cầu sự giúp đỡ của thần Kim Quy. Thần Kim Quy hiện lên, phán rằng: "Người ngồi ở sau lưng ngài chính là giặc đó".

     Có thể nói Trong Thủy chính là “gián điệp” do Triệu Đà cài đặt. Vua An Dương Vương mất cảnh giác. Vậy, (giặc ngoại xâm không đáng sợ bằng giặc nội xâm). Từ bài học lịch sử đau thương của Vua Thục Phán An Dương Vương mà hơn bốn ngàn năm qua các triều đại Đại Việt vẫn luôn luôn đề phòng phương Bắc. Trong đền thờ vua Lý ở Nam Định có đề bốn chữ “BẮC MÔN TỎA THƯỢC”.

     Lịch sử “khẳng định”, kẻ thù truyền kiếp ngàn đời của Việt Nam chính là phương Bắc. Họ chẳng phải là “Anh em , đồng chí”.

Trang Y Hạ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét