HÀNH
TRANG
Trang Y Hạ
Ta
chuẩn bị hành trang đi thăm thú
Từng đoạn đời vấy dấu tích thời gian
chân dợm bước - mây vui về vần vũ
hàng cây khô ngửa mặt hé mơ màng
ngày ảm đạm khều hoàng hôn giỡn nắng
khơi giọng cười dậy lớp tuổi buồn hiu
khổ qua đắng thân lèo đèo thêm đắng
con ma than đêm nhũng nhiễu đủ điều
***
Buổi
chợ sớm sữa mẹ căng đứt áo
tiếng
gà trưa gấp gáp nứt đường quê
mồ hôi mẹ thấm xuyên tâm hột gạo
con lớn khôn - mẹ vui vẻ chẳng hề
rá cơm ghế - sắn cõng khoai - lổn ngổn
cha ngồi nhai ngon hơn tiệc linh đình
bụi cơ cực rải đều ra khắp chốn
gẫm cuộc đời vắng vẻ ánh bình minh
con quá tệ bỏ nhà xa xứ học
họa chiến tranh đành gác bút lên đường
đêm yên lặng - nhìn ảnh con mẹ khóc
cha trầm ngâm - nhả khói giấu nhớ
thương
ngôi nhà cũ ngửa nghiêng còn chi nữa
ruộng đất xưa gió bão cuốn trôi xa
cha nằm xuống tiếc bao điều chất chứa
mẹ vô ra in một bóng ma già
***
Thân
thất bại ghì tấm thân có tội
rừng thẳm khuya ôn ấm tuổi thơ ngây
mẹ gồng gánh - nuôi con - con có lỗi
hồn cha ơi - con nợ nước non nầy
sống cà khịa nơi xứ người lạ đế
quá khứ trồi sụt sịt vọng sau lưng
rồi mai mốt hỏi còn ai kể lể
buổi hoàng kim tội nghiệp rớt nửa chừng
hành trang gọn ráng tìm thăm một chuyến
sương nhuộm đầu ngọn cỏ mướt dấu chân
hương xuân ngọt rựng vàng hoa én liệng
trùng dương quang sóng lớp vỗ ân cần.
Trang
Y Hạ - 2008
LỜI
GIÓ MƯA
Người
đời nói - người già hay hồi tưởng chuyện xưa… Hóa ra người càng về già thì lại
càng minh mẫn hơn bao giờ hết - miễn là không bị chứng mất trí nhớ.
Nhớ…,
và đi thăm lại vùng kỷ niệm - vùng kỷ niệm có vui, có buồn mà ngày xa xưa ấy do
bận bịu nên không xếp cho - ngăn nắp, trình tự lớp lang… Đi thăm, chỉ đi một
mình với hành trang dĩ vãng, và cũng chỉ đi quanh quẩn chứ chẳng đi đâu xa; đi
quanh quẩn vậy mà… đi không bao giờ cho hết.
Bây
chừ chỉ đi một mình chứ chẳng còn - ai đón, ai đưa… Người thân, bạn hữu - người
còn, người mất… Người còn có nhận ra nhau cũng chỉ là “đống tuổi” biết đi trong
một mớ thời gian lui cui của quá khứ. Quá khứ, dù có ra sao cũng kéo quá khứ tới
trước mặt; tới trước mặt con, mặt cháu. Và sẽ là tấm gương phản chiếu để kiểm
nghiệm, so sánh lại biết bao nỗi nhọc nhằn hiện tại đang sống… Hóa ra sự đau khổ,
vất vả đời nào cũng có: (mưa bão, đói nghèo, chiến tranh, gian lận, lọc lừa, phản
bội...).
Hành
trang cuối cùng của đời người là nhìn về quá khứ… Nhưng cũng từ quá khứ sẽ định
hình cho một tương lai. Các nhà luật học đã dùng luật lệ từ cả mấy trăm năm về trước
để hoàn chỉnh cho bộ luật hiện tại.
Hành
trang thăm lại chính mình cũng có nghĩa là thăm một tương lai của các thế hệ kế
tiếp.
Trang
Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét