ĐƯỜNG VÔ RẪY SÔNG GIA UI
Thơ: Trang Y Hạ
Đường vô rẫy bái sông Ui
trần thương sạn đạo vắng người xưa qua
xe thồ lầm lũi cõi xa
mây trùm Tần Lĩnh quả là thê lương
hai hàng lau lách ngậm sương
quất vô mặt mũi chẳng thương tiếc người
thân gà ắt phải tìm bươi
không vui thì cũng rán cười mỉm chi
tuần hoàn bắp đậu khoai mì
hột cơm cõng sắn bước đi chưa dừng
oằn lưng bụng vẫn lưng lưng
cơn đau sử lịch áng chừng chưa vơi
tưởng như vừa mới chào đời
tưởng như ngụ một phương trời lạ xa
mắt nhìn thay miệng thật thà
giả khùng Tôn Tẫn hồn ma vật vờ
đường vô rẫy nắn câu thơ
không tròn lồi lõm hững hờ gió lay
xe thồ mỏi gối tê tay
đốt lên bếp lửa khói bay ấm người
xót lòng cô gái đôi mươi
áo dài bỏ xó nụ cười héo hon
de-mi tóc tém đâu còn
bơ vơ một mảnh trăng non tội tình
suốt thời đỏ ối bình minh
trời vung lửa dậy chiến chinh điêu tàn
Ngu Cơ nàng vốn vô can
Giang Đông kiếm vứt lỡ làng đời hoa
trần thương sạn đạo chiều tà
đường sử lịch lại đi qua bồi hồi
dập dồn trống thúc không thôi
rung chòi tranh mục ta ngồi cùng ta
theo ngày níu giữ phôi pha
phượng hoàng rũ cánh la đà đất khô
ý thơ lạc lõng hoang mồ
ý thơ quặn thắt cơ đồ đổi thay
nghĩ ông Ngũ Lão quá hay
đan sọt độ nhật chờ ngày góp công
xót ta nhốt lỏng trong lồng
nhìn mây trắng quẩn nghe mông mênh buồn!
Trang Y Hạ – 1982
Ngày ra tù “cải tạo” vô làm rẫy ở sông Gia Ui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét