UỐNG RƯỢU VỚI CỤ MAI HẮC ĐẾ
Thơ: Trang Y Hạ
Chai không ly rỗng rượu tràn
ấy là, rượu cụ Thúc Loan rót nhiều
Thưa xưa: Cụ gánh vải thiều?
Cụ rằng: Chúng nó “đặt điều” cho ta!
Hỏi rằng: Phương Bắc quá xa
bốn ngàn cây số - đi ba tháng trời
gập ghềnh mưa nắng tuyết rơi
thiếu ăn, bệnh tật - vải rời rã ra
ta sinh trước Quý Phi mà
ta khỏi nghĩa “bà” lên ba biết gì
trái vải Trung Quốc thiếu chi
Quảng Đông, Phúc Kiến xanh rì đó thôi
nhà Đường tội ác ngút trời
sưu cao, thuế nặng lòng người oán than
thân nô lệ - hận ngập đàng
nguyên Nhân khởi nghĩa - đeo mang bên người
chiêu binh mãi mã khắp nơi
quyết đánh trăm trận tơi bời giặc tham
cho dù thất bại cũng cam
sử xanh còn đậm việc làm của ta
Thưa rằng: Tôi đã hiểu qua
Cụ: “tiền bối” - Quý Phi là trẻ con
vào cung mới biết vải ngon
sử Đường trăm cuốn vẫn còn đó thôi
kính mời cụ hãy nhấm môi
kể cho tôi rõ quãng đời tuổi thơ
Cụ rằng: Ta vốn bơ vơ
tấm thân cao lớn - nương nhờ vợ thương
giỏi gian bươn chải khắp đường
giàu lên “môn khách” tứ phương hội thề
lòng ái quốc dội sơn khê
tráng đinh khắp nước tụ về rất hăng
Thưa rằng: Cụ có biết chăng
Chi Lăng “phục kích” Liễu Thăng rơi đầu
Cụ rằng: Ta biết từ lâu
tượng vàng thế xác - chỉ cầu bằng an
nhìn nhau cảm khái rung bàn
cụng lỵ - Cụ lại hỏi han tâm tình
Thưa rằng: Tôi vốn chiến binh
miền Nam khói lửa tình hình bất an
tướng hèn cúi mặt đầu hàng
đoàn quân buông súng thở than bỏ cờ
quê hương bom đạn xơ rơ
trận tiền phút chốc sa cơ máu trào
hoàng hôn nấn ná núi cao
trong lòng chằng chịt thông hào kẽm gai
súng gươm lỗ chỗ tàn phai
ngày qua đè nặng hai vai ngậm ngùi
vuốt râu - vẻ mặt Cụ vui
ngoại bang uy hiếp - có người đứng ra
kê vai gánh lấy sơn hà
tre tàn măng mọc quốc gia lo gì
chiến tranh né tránh càng nguy
đồng tâm diệt giặc có ly cũng tề
đừng chán nản, đừng ủ ê
một lòng giúp nước trọn bề vua tôi
đừng ăn không - đừng ngồi rồi
viết sử lệch lạc cho đời khinh khi
trái vải, Tàu gọi “lệ chi”
Quảng Đông, Phúc Kiến đường đi đã mòn
hai ngàn cây số - chạy giòn
thay phiên đổi ngựa - vải còn xanh tươi
Quý Phi hí hửng vui cười
vu vạ lịch sử là người không ngoan
men vui thấm óc mơ màng
dễ gì ngồi uống ngang hàng tiền nhân
cũng vì hai chữ nghĩa ân
người xưa nay dễ dàng gần nhau hơn.
Trang Y Hạ
LỜI GIÓ MƯA
Mai
Thúc Loan (Mai
Hắc Đế), ông sinh năm 670 chết năm 723. Nhà Đường cai
trị đất nước Đại Việt rất hà khắc, dã man và độc
ác... Đó là NGUYÊN
NHÂN
để cho ông Mai Thúc Loan chiêu binh khỏi nghĩa. Cuộc khởi
nghĩa thất bại năm 722. (Dương Quý Phi sinh năm 719. Mai
Thúc Loan khởi nghĩa thất bại năm 722 – lúc đó Dương
Quý Phi mới có được ba [3]
tuổi,
còn đang bú sữa...). Vậy làm sao Dương Quý Phi ăn được
trái vải của ông Mai Thúc Loan cống nạp…?
Từ Hoan Châu (Nghệ An) cách kinh đô nhà Đường trên bốn ngàn cây số. Gánh vải đi liên tục cũng phải mất hơn ba tháng liên tục chưa chắc đã đi tới nơi, đó là chưa kể bệnh hoạn do sức khỏe suy giảm; do thời tiết mưa nắng sương tuyết cũng như đường sá ngày xưa rất khó đi lại. Thử hỏi trái vải có còn xanh tươi để dâng lên cho nàng Dương Quý Phi mới lên ba tuổi để ăn hay không?
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét