ĐÒN BÁNH TÉT TỪ TRÊN
TRỜI RƠI XUỐNG
Mồng
hai tết, đến phiên đi tưới nước
cải
bông vàng hớn hở chúc xuân ta
con
bướm xanh vờn trên giàn khổ qua
bay
quanh quẩn tắm trong màu nắng mới.
Người
tù: đứng, nằm, ngồi – buồn vời vợi
lao-động-vinh-quang
- sần sụi đôi tay
tù
ngoan ngoãn thân phận người ăn mày
ngửa
tay hứng, ai cho gì ăn nấy.
Hăm
bốn tuổi – tim ta hừng hực cháy
có
lẽ nào ôm nỗi nhục trầm luân
thương
bạn tù và thương đời quá chừng
nghĩ
xấu hổ với nàng xuân quá thể.
Ngoài
rào kẽm giọng nữ nhi rất khẽ
hoảng
hồn: nghe… đòn bánh tét quăng vô
vội
ngó lên chòi canh vẫn im khô
không
ai gác nên lòng thôi run sợ.
Giấu
đòn bánh đáy thùng còn bỡ ngỡ
chị,
em - cho cũng là nghĩa tình thôi
suốt
năm dài, trong tâm luôn bồi hồi
cứ
tưởng tượng hình ảnh người cho bánh
Trời
mưa bão cũng đến hồi phải tạnh
ân
nghĩa nầy quyết không thể nào quên
mấy
mươi năm dù bươn chải gập-ghềnh
con
én liệng mùa xuân về lại nhớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét