Thư viện

7/8/20

THƠ: KHUYẾT DANH (ĐIỆU CA BUỒN)

 


THƠ: KHUYẾT DANH (ĐIỆU CA BUỒN)
 
  








 

BI CA
 
Bi ca khả dĩ đương khấp,
Viễn vọng khả dĩ đương quy.
Tư niệm cố hương,
Uất uất luỵ luỵ.
Dục quy gia vô nhân,
Dục độ hà vô thuyền.
Tâm tư bất năng ngôn,
Trường trung xa luân chuyển.
 
ĐIỆU CA BUỒN
 
Điệu ca buồn nước mắt rơi,
Ngóng về quê cũ bồi hồi ước chi.
Nhớ nhung từ buổi ra đi,
Não nề, ray rức xuân thì tàn phai.
Quê nhà chừ chẳng còn ai,
Con đò bỏ bến gió lay chiều tà.
Niềm đau chẳng thể nói ra,
Cuộn lòng tựa bánh xe qua qua hồn.
 
Trang Y Hạ - Tạm Dịch Thơ!
 
LỜI GIÓ MƯA   
    
    Mượn ý thơ cổ mà luận.

 Bài hát “điệu ca buồn”, là một bài nhạc xuất xứ từ đời Nhà Hán bên Tàu, lời bài ca buồn da diết đã nói lên nỗi nhớ quê hươg của một người thanh niên vì hoàn cảnh éo le nào đó mà phải tha phương…! Đôi lúc anh ta cũng muốn quay trở về thăm gia đình nhưng không thể về được. Nỗi nhớ quê nhà lúc nào cũng canh cánh; cũng ray rức trong lòng không thể nào nguôi... Thời gian cứ trôi đi, trôi đi mãi và rồi anh ta hay tin nơi quê nhà - người thân chẳng còn ai, có thể người thân đã chết! Đôi ba lần anh ta muốn về thăm lại quê nhà, anh ta chuẩn bị hành trang và ra đi, anh ta ra bến sông, thì hỡi ơi! Bến đò hoang vắng, con đò ngang đã không còn nữa… Sự ăn năn hối hận cuồn cuộn trong lòng không ngớt, tựa như bánh xe luân hồi.
 
     Bài thơ thâm thúy ở chỗ “không còn con đò ngang”. Ca dao Việt Nam có câu: “Thương cha nhớ mẹ thời về, Nhược bằng thương cảnh nhớ quê thì đừng”. Cha mẹ còn sống về thăm mới là có hiếu, có nghĩa… Còn nhớ cảnh mà về thì than ôi. Cảnh cũ giờ đã thay đổi không thể nhận ra. Nhà thơ Tú Xương, nói:
 
   “Sông Lấp
     Sông kia rày đã nên đồng
     Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai
     Vẳng nghe tiếng ếch bên tai
     Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò” (Tú Xương)
 
    Chính là nhờ không còn con đò ngang mà người thanh niên tha phương sau bao năm không thể trở về. Không thể trở về là còn giữ được kỷ niệm và sự bằng yên trong tâm hồn bấy lâu nay... Bởi, dù có về thì cảnh cũ đã mất; người xưa đã mất, dẫu có còn người thì cũng không một ai nhận ra... Nguyễn Du, nói: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”!
 
     Trang Y Hạ, cảm ơn bài thơ "điệu ca buồn" của tác giả Khuyết Danh. Người đời xưa và người đời nay chẳng khác nhau là mấy trong: chia ly và hội ngộ!
 

Trang Y Hạ
San Francisco - 2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét