HOÀNG HÔN Ở RẪY SÔNG GIA UI
Thơ: Trang Y Hạ
Hoàng hôn lởn vởn bến sông
mập mờ đầu núi trăng mồng
nhô ra
ở trần trùng trục nghê nga
chim cu tiu nghỉu gật gà
rung cây
nước lùa tróc bụi mặt mày
trong tâm tiếc đứt ruột ngày
qua nhanh
ước gì sắm được cái phanh
hãm thời gian lại để dành
sôi kinh
hụp mò chem chép tượng hình
rộn miền xa vắng chiến chinh
chưa tàn
tắc kè nổi hứng la vang
giật mình tưởng cõi thiên
đàng ghé thăm
xa nghe nức nở giọng tằm
tang điền trơ trụi đêm nằm dạ
khan
nỗi tình trĩu nặng Chứa Chan
*
trói thân ở rẫy mơ màng sông
Ui
bếp loang mùi củ khoai lùi
gạo đi tìm chốn đông vui lâu
rồi
lạnh chiều canh ấm nước sôi
tỏa hương râu bắp ta mời mọc
ta
trăng mồng nhu nhú bày ra
mờ mờ tỏ tỏ quả là trêu
ngươi
vọng âm dường có ai cười
dội vô vách nứa thôi lười biếng
nghe
khều cây củi khói cay xè
rừng im ỉm cảnh nặng đè châu
thân
xe đời tung bụi hồng trần
dập dồn vó ngựa bao lần cuốn
theo
thân trong lòng nước trong
veo
sử dòng bão tố cánh bèo ngược
xuôi
nghe côn trùng hát bùi ngùi
lửa từ tim cháy đẩy lùi bóng
đêm.
Francis Bacon nói: “Có loại sách chỉ nên nếm, có loại khác chỉ nên nuốt,
có ít cuốn cần phải nghiền ngẫm, nghĩa là có những cuốn chỉ nên đọc từng đoạn
thôi, những cuốn chỉ đọc qua cho biết và có một ít cuốn phải đọc hết, siêng
năng chăm chú đọc rồi suy nghĩ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét