MÀU HOA CŨ
Thơ: Trang Y Hạ
Vãn tiết em ngồi ngong ngóng
gió
hương xuân ngào ngạt quyện
thơm vườn
từng ngày sắp xếp thân vò võ
nhan sắc soi hoài mòn cả gương
dĩ vãng miệt mài mọt đục
trính
lòng đau vãn phạn nắng phai
trời
mơ ước được nghe câu nói nịnh
của người thuở trước ở xa
xôi
vãng cảnh chiều gìa thân thể
nhược
xiêm y rực rỡ đứng tần ngần
gót ngọc hoài nghi chầm chậm
bước
vãn kỳ khập khiểng dạo quen sân
vãn báo hoàng hôn choàng mái
tóc
rảnh rang em đọc mấy nguồn
tin
chiến địa vang rền em đã
khóc
mây mưa gió hú kéo kìn kìn
không lẽ người đi người đi
suốt
vãn duyên phủ phận nhánh hoa tàn
thân mỏng hai tay xoa nhức buốt
cho màu hoa cũ bớt miên man
tùy bút bồi hồi em vẫn viết
đờn rung nhịp phách vọng vô
tâm
vãn hà vắt bóng làm hiền triết
hối hận gì đâu phút lỡ lầm
phương cũ khô hoa sương thấm
nhụy
nhớ người vãn cảnh* dạo quanh lòng
chắc hẳn đêm nay hiên Lãm
Thúy
chạnh màu hoa cũ với đèn
chong.
Chú thích:
-* Vãn nguyên là chữ Hán (vãn viết có bộ thổ) là cảnh về già. Vãn (vãn viết có bộ nhật là cảnh buổi chiều tà).
"Tôn giáo là tiếng thở dài của chúng sinh bị áp bức, là trái tim của thế giới không có trái tim, là tinh thần của những trật tự không có tinh thần. Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân." - Karl Marx.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét