NGƯỜI CON GÁI A PHÚ HÃN
Thơ: Trang Y Hạ
Người con gái, A Phú Hãn - ta vốn quen
nàng ghé Sài Gòn dạo chơi đường Lê Lợi
đôi mắt mở to hút khung trời dịu vợi
hồn ngẩn ngơ choáng ngợp dáng thiên thần.
ta lượn qua, rồi lượn lại - phân vân
cầm tay nàng từ “vogue” tạp chí
hơi hơi ấm, từ đó rung chuyển thành tri kỷ
dìu nàng về vùng chiến địa KonTum.
tiền đồn nơi DakTo rừng núi xanh um
bom đạn réo, tưởng ở đất nước nàng dội lại
hai nơi, - chiến tranh cày xới mãi
đôi nơi, - nạn nhân: “chủ thuyết - tín lý” gây ra.
nàng ung dung học hành, vui vẻ hát ca
đi xem phim, diễn thời trang cùng lụa là, son phấn
tuổi thơ ngây - nàng chưa ngấm mùi thù hận
mộng tình dâng hò hẹn ngập trang thư.
đi giữ nước, xác thân ta chinh chiến đã đừ
mơ ước, nắm tay nàng giữa Kabul ngắm phố
tới Sài Gòn thủ đô nàng có vui hãy thổ lộ
và đi thăm cả Miền Nam Nhân Ái Tự Do.
cờ bí nước, ta bỏ quê đem theo trăm nỗi lo
gió xoay chiều rách từng trang sử lịch
chẳng xấu hổ gì đâu, khi đầu hàng quân địch
cả nền văn minh so với thổ phỉ sao đành
gặp lại nàng nơi xứ Mỹ - xin cảm tạ cao xanh
đôi mắt to ngày nào có u hoài phảng phất
tờ tạp chí “vogue” giữ trong lòng sự thật
hơi ấm xưa còn tỏa ấm trong thân.
ta cũng có người em gái giống thiên thần
buổi chiến loạn nàng rong chơi trầm tích
buổi “hòa bình” xót từng giọt mưa rã rích
nàng lấy chồng nơi xứ lạ chẳng tình yêu.
buổi chiến loạn hai nàng đau khổ đủ điều
trong sâu lắng ta thấy mình có có lỗi
gặp lại nhau trong mơ mà đêm không thấy tối
nên rủ mây về ghép chữ mấy câu thơ.
Trang Y Hạ
San Francisco
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét