DI CHÚC
Thơ:
Trang Y Hạ
Ta
chừ ẵm tuổi bảy hai
răng
đi bỏ lợi ngồi nhai một mình.
Tuổi
tàn lạc tổ nằm queo
dúm
tro thôi bỏ ống heo để dành
trần
gian cõi tạm mong manh
hồn
thơ văn sáng chút danh cũng mờ
nhân
sinh thất thập tiêu sơ
cổ
lai hy vọng đợi chờ ai đây
chiều
rê mây tím chân mây
cô
đơn giằng xé tháng ngày già nua
giá
già kêu giá ai mua
rừng
quá khứ vọng lua khua tội tình
với
tay níu ánh bình minh
nắng
đi bỏ lại bóng hình ngả nghiêng
chân
run nhớ nhớ trận tiền
đầu
tên mũi đạn bạn hiền về đâu
nào
mơ khanh tướng công hầu
thanh
bình mơ đứng bên cầu ngắm trăng
đò
trưa hối hả nhọc nhằn
biết
người chèo chống khó khăn phương nào
nước
dâng ròng rã dường bao
nắng
mưa bão táp má đào nổi trôi
già
tàn lẩy bẩy ngó trời
trời
cao thăm thẳm quên lời nhắn thăm
châu
thân dĩ vãng băm vằm
đất
quê nát ngấu đêm nằm dạ khan
chưa
thua đời đã lo hàng
khoanh
tay chịu đấm tan hoang phận người
giống
loài châu chấu, đười ươi
tha
phương tắt ngấm nụ cười xứ xa
lặng
thinh chứa ngập thân ma
thời
gian rong ruổi cốt già đứt phanh
xuôi
tay có được an lành
kên
kên, cú vọ trên cành kêu vang
cả
đời gánh bộn dã tràng
tiếc
gì một cõi thế gian nữa mà
thị
phi giả điếc cho qua
không
là hiền triết cũng là hiền nhân
dúm
tro trả lại bụi trần
bón
gốc cỏ chẳng nợ nần thế gian
đốt
tờ khai tử trót mang
chẳng
mong giỗ quảy khóc than phiền hà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét