Giày nón vứt súng đạn quăng xuống ruộng
đang đánh nhau tự nhiên bắt đầu hàng
làm ngụy dân lầm lủi bước lang thang
dáng thất thểu như hồn ma dương thế
sao bỗng chốc lại hóa ra dâu bể
sao thản nhiên lịch sử lại sang trang
mấy chục năm chống giặc rất hiên ngang
rồi một sớm tan hàng ôm quá khứ
rồi bỗng chốc lê chân cùm bỏ xứ
vào vòm trời tù tội đến xót xa
tình quê hương luôn vời vợi bao la
đời đã đổi nên hóa ra thù hận
người con gái gói tình yêu hụt hẫng
trao về đâu giữa hỗn loạn bây chừ
tà áo trắng e ấp những cánh thư
đèn lụn bấc nhớ thương người lính chiến
thân Từ Hải ôm hận lòng - chết điếng
lơ láo hàng thân phận chẳng ra chi
thằng nhanh chân bỏ sĩ tốt chạy đi
đứa chậm trễ ôm nỗi đau gỡ lịch
người vợ trẻ nhớ chồng đêm u tịch
người mẹ già nước mắt cũng cạn khô
ngày hòa bình vẫn còn những nấm mồ
vùi rải rác âm thầm trong đêm tối
người chiến sĩ đứng cúi đầu sám hối
trước “hồn-thiêng!” không thèm đổ thừa ai
trước “hồn-thiêng!” không thèm đổ thừa ai
nếu bảo rằng cầm súng là tay sai
hơi đâu chấp thời gian rồi khắc biết
thời gian tỏ lại càng thêm nuối tiếc
thuở tự do - dân chủ - giờ còn đâu
cả miền Nam sung túc lại đẹp giàu
tình nhân ái thấm sâu từ nguồn gốc
nhớ tháng tư cuộc đổi đời thảm khốc
tìm tự do vượt biển rộng hiểm nguy
tìm tự do băng rừng núi ra đi
bỏ thân xác trên non cao đáy biển
ba mươi mấy năm không ai lên tiếng
dù vài lời để an ủi đơn sơ
dòng sông trôi còn ngăn cách đôi bờ
cứ mãi mãi “việt kiều” nên xa lạ
khúc ruột ngàn chỉ là lời xả lả
bọn vượt biên - lũ đĩ điếm ma cô
chây lười lao động nên mới đổ xô
theo đế quốc hòng kiếm tìm bơ sữa
thời đổi mới vội đùng đùng mở cửa
hết vô sản đến phú quý, ngựa xe
tỷ đô la bọn đĩ điếm gửi về
cứ như thế ngồi rung đùi, hí hởn
nhớ tháng tư, đau thương còn lởn vởn
người Việt Nam phiêu bạc bốn phương trời
đêm tha hương buồn tiếc nhớ khôn nguôi
của hương hỏa theo thời gian - sứt mẻ
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét