ĐIỆN THOẠI
Trùng
lâu thuý vũ nhân hà tại,
Duy
kiến hoang sơn đối tịch huân.
(Lê Thánh Tông)
[1]
Mở
“phôn” ra, anh sẽ thấy em ngồi
sồ-sề chứ, không “gầy” như thơ tả
anh
biền-biệt, trốn ở đâu vậy hả
mở
phôn ra, là đã thấy em rồi.
Em
bây chừ: (tóc, mắt, mũi, cằm, môi)
còn
nguyên đó, nhưng thật là không phải
em
cố đợi, đợi khi anh trở lại
sợ
nhan tàn, đành mượn thuật “trụ-nhan”. [2]
Có
đôi khi nhờ ((dao, kéo) tân trang
chỉnh
“mâm pháo”, sửa suối đồi làm dáng
bước
ỏng-ẹo, giả nai cho lãng-mạn
nơi
phương trời, anh có nhận ra chăng.
Mấy
chục năm, chính-chiến bỏ đất cằn
anh
mất sạch, với em thì chưa mất
luôn
bám víu, phao cảnh đời gian thật
thêu
bức tranh “thiếu-nữ” mộng anh về.
Có
bao đêm, dựa trăng bày tỉ-tê
bậc
thềm vắng, dế kêu càng thêm vắng
chó
gầm-gừ, lòng bồi hồi lo-lắng
sủa
bóng người hay là sủa bóng ma.
Mở
phôn ra, mong hãy mở phôn ra
anh
cứ gọi, số nào em cũng bắt
anh
cứ gọi, hàn ôn thời xa lắc
đã bên nhau, trên khắp cả địa-danh.
Bài
thơ tình ướt-át cạn tuổi xanh
đừng cố nặn vét thêm chi mất sức
em
vẫn sống hai cảnh đời mộng thực
để
tìm nguồn an-ủi đỡ tàn phai.
Dù hom-hem, tuyết rụng thấm hai vai
cầm phôn lên, mở ra hơi tỏa nóng
em
vẩn ngóng và đêm đêm vẫn ngóng
điện-thoại
reo, chắc chắn của anh rồi.
Cước Chú:
1- (Lầu cao gác biếc còn người ở đâu,
Chỉ thấy núi hoang nắng chiều vương lại.)
2- “Trụ nhan”, Theo Hán Tự - nghĩa là kiềm giữ dung mạo không để cho già. Thuật trụ nhan (Thiên Long Bát Bộ) là thuật dưỡng nhan đặc biệt của phái Tiêu Dao, có thể khiến người trăm tuổi, trẻ lại như đôi mươi. Trường hợp này có Thiên Sơn Đồng Lão và Lý Thu Thủy, đã tám mươi tám [88] tuổi nhưng trông như bốn mươi [40], rất tiếc thuật Trụ Nhan đã thất truyền.
Lời Gió Mưa:
Mỵ Châu - người con gái của Thục phán An Dương Vương. Cô công chúa quá thật thà đã trao nỏ thần cho “người yêu” Trọng Thủy - con trai của Triệu Đà. Triệu Đà vốn đã có ý đồ chiếm lấy Âu Lạc. Nay được nỏ thần, Triệu Đà xua quân vây thành Cổ Loa và thành Cổ Loa thất thủ.
Biết trúng mưu hèn kế bẩn của giặc. Thục phán An Dương Vương vội vã nhảy lên ngựa, đem theo công chúa Mỵ Châu chạy ra ra biển trốn.
Về phía Mỵ Châu, cô vẫn còn hy vọng Trọng Thủy sẽ chung tình và đi tìm nên cô lấy lông ngỗng giấu từ trong túi áo rải dọc đường làm mật hiệu.
An Dương Vương chạy đến bờ biển, đức vua quỳ xuống khẩn cầu sự giúp đỡ của thần Kim Quy. Thần Kim Quy hiện lên, phán rằng: "Người ngồi ở sau lưng ngài chính là giặc đó".
Có thể nói Trong Thủy chính là “gián điệp” do Triệu Đà cài đặt. Vua An Dương Vương mất cảnh giác. Vậy, (giặc ngoại xâm không đáng sợ bằng giặc nội xâm). Từ bài học lịch sử đau thương của Vua Thục Phán An Dương Vương mà hơn bốn ngàn năm qua các triều đại Đại Việt vẫn luôn luôn đề phòng phương Bắc. Trong đền thờ vua Lý ở Nam Định có đề bốn chữ “BẮC MÔN TỎA THƯỢC”.
Lịch sử “khẳng định”, kẻ thù truyền kiếp ngàn đời của Việt Nam chính là phương Bắc. Họ chẳng phải là “Anh em , đồng chí”.
Trần Phước Hân (St).