Thư viện

Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn bè viết. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn bè viết. Hiển thị tất cả bài đăng

2/9/25

BOA TUI

 



BOA TUI
(Tiếng Quảng Nôm)

Boa tui cô rố đệp trưa,
Rất lòa phang độ, nhìn ưa dễ gần.
Siêng neng, dũa dén, chiên cần.
Cham lo con cứa, đỡ đần iu thương.

Cụt đời nhiều nỗi tưa ương,
Dầm mưa dửa néng, đêm sương chẻng moàng.
Núa neng thì rất đoàng quoàng,
Vui tươi, hừa hước nhiều noàng phoát mê.

Lứa xe thì hết chỗ chê,
Chại Nôm, chại Béc, không chê chỗ nồ,
Chúng tui thì rất tự hồ,
Có boa dũa thế, đứa nồ cũng ưa.

Cụt đời nhiều lúc néng mưa,
Nhưng boa vui vẻ, cũng chưa bùn phiền,
Lo toan cơm ố gộ tiền,
Đồng lương ít ủa, chẻng phiền vui tươi.

Gập ưa chồ hủa núa cười,
Tươi như hoa rứa, nụ cười tiệt lun.
Ưa ưa cũng mến boa lun,
Người choa yêu dấu, con lun nhớ nhiều.

Boa tui về với thiên triều,
Bốn mươi chín tủi, còn nhiều tương lưa.
Boa tui thoát cảnh bi ưa,
Về cùng thiên quốc, hẹn mưa Nước Trời.

Phoan Hùng.

BA TÔI
(Dịch sang tiếng Việt)

Ba tôi cao ráo đẹp trai,
Rất là phong độ, nhìn ai dễ gần.
Siêng năng giỏi giắng, chuyên cần,
Chăm lo con cái đỡ đần yêu thương.

Cuộc đời nhiều nỗi tai ương,
Dầm mưa dải nắng, đêm sương chẳng màng.
Nói năng thì rất đàng hoàng,
Vui tươi hài hước, nhiều nàng phát mê.

Lái xe thì hết chỗ chê,
Chạy Nam, chạy Bắc, không chê chỗ nào.
Chúng tôi thì rất tự hào,
Có ba giỏi thế, đứa nào cũng ưa.

Cuộc đời nhiều lúc nắng mưa,
Nhưng ba vui vẻ, cũng chưa buồn phiền.
Lo toan cơm áo gạo tiền,
Đồng lương ít ỏi, chẳng phiền vui tươi.

Gặp ai chào hỏi nói cười,
Tươi như hoa vậy, nụ cười tuyệt luôn.
Ai ai cũng mến ba luôn,
Người ba yêu dấu, con luôn nhớ nhiều.

Ba tôi về với thiên triều,
Bốn mươi chín tuổi, còn nhiều tương lai.
Ba tôi thoát cảnh bi ai,
Về cùng thiên quốc, hẹn mai Nước Trời.

Phan Hùng

LỜI GIÓ MƯA:

Quảng nam nội ngoại xa tầm
lìa xa núm ruột giọt đầm đìa tuôn
Bao nhiêu năm với nỗi buồn
Mờ mờ nhân ảnh từng khuôn mặt hiền
Ta đi ta vẫn ưu phiền
Và nghe chân mỏi qua miền viễn du.”

Trích thơ “Nhớ Quảng Nam” của (Trang Y Hạ).

TRẢ ƠN

     Vào đầu thế kỷ 20, một người nông dân Scotland đang trên đường về nhà thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu từ một đầm lầy. Vội vã chạy đến nơi phát ra âm thanh, ông Hawkins tìm thấy một cậu bé bị mắc kẹt trong bùn lầy, đang vật lộn để giữ mạng sống. Người nông dân nhanh chóng chặt một cành cây, vươn ra và kéo đứa trẻ hoảng sợ lên chỗ an toàn. Cậu bé, ướt sũng và run rẩy, cảm ơn người cứu mình nhưng khăng khăng phải trở về nhà vì bố cậu sẽ lo lắng.
     Sáng hôm sau, một cỗ xe ngựa sang trọng dừng lại trước ngôi nhà khiêm tốn của người nông dân. Một quý ông ăn mặc lịch sự bước ra và hỏi: “Có phải ông đã cứu sống con trai tôi ngày hôm qua không?”. “Đúng vậy,”. Người nông dân trả lời. “Tôi nợ ông bao nhiêu?”. Người đàn ông hỏi. Ông không nợ tôi gì cả,”. Người nông dân kiên quyết nói. “Tôi chỉ làm điều mà bất kỳ ai cũng nên làm.”. Nhưng người quý ông vẫn khăng khăng muốn trả ơn. Người nông dân lại từ chối. Người quý ông để ý đến cậu con trai nhỏ của người nông dân đang đứng gần đó. “Đây là con trai ông à?”. Ông ta hỏi. “Đúng vậy,”. Người nông dân tự hào trả lời. “Vậy hãy để tôi đền đáp ông theo cách khác”. Người đàn ông nói. “Hãy để tôi đưa cậu bé đến London và chi trả cho việc học của cậu ấy. Nếu cậu ấy có phẩm chất như cha mình, cả hai chúng ta sẽ không hối tiếc về quyết định này.”.
     Nhiều năm sau, cậu bé ấy là Alexander Fleming, trở thành nhà khoa học phát hiện ra penicillin.

     Không lâu trước thế chiến thứ hai, con trai của người quý ông giàu có đó mắc bệnh viêm phổi nặng. Mạng sống của cậu được cứu, không phải nhờ tiền bạc hay địa vị, mà nhờ penicillin.

     Cậu bé được người nông dân cứu sống trong đầm lầy năm xưa đã trưởng thành và trở thành Winston Churchill, Thủ tướng tương lai của nước Anh. Có lẽ chính chuỗi sự kiện này đã khiến Churchill sau này nói: “Những gì bạn cho đi sẽ trở lại với bạn.”

Trang Y Hạ – Sưu Tầm.

(Nguồn: Muhammad Sattar Aághar).





9/11/24

ĐÊM TÀN BẾN NGỰ

 


Lời Phi Lộ.
     Trong gia tài sáng tác đồ sộ của nhạc sĩ Dương Thiệu Tước, phải nói rằng nhạc phẩm nào cũng để lại trong lòng người nghe một nỗi niềm thương cảm từ tình yêu, từ hình ảnh quê hương. Nhạc phẩm “Đêm Tàn Bến Ngự” là một nhạc phẩm tiêu biểu nhất đã diển tả được tâm trạng kẻ đi người ở trên bến sông nơi xứ Huế mà chính nhạc sĩ ngồi trên con thuyền ngược xuôi trên dòng Hương Giang ghi lại nỗi buồn xa vắng.

     Nhạc phẩm “Đêm Tàn Bến Ngự” đã được bốn người con xứ Huế trình bày trước năm 1975, đó là ca sĩ (Minh Trang, Hà Thanh, Thanh Thúy, Ngọc Cẩm).

     Hôm nay lại có thêm một người con gái Huế nữa đã trình bày nhạc phẩm “Đêm Tàn Bến Ngự” thành công – đó là Nghệ Sĩ Mộng Thu Ngâm Thơ. Giọng Huế của cô Mộng Thu phả vào từng lời nhạc đưa người nghe trở về với dòng Hương Giang nhấp nhô theo từng con sóng.

     “Ai về bến Ngự cho ta nhắn cùng / Nhớ chăng non nước Hương Bình / Có những ngày xanh lưu luyến bao tình /
Vương mối tơ mành…”.

Trang Y Hạ


25/9/24

NGÀN NĂM THĂNG LONG

 



NGÀN NĂM THĂNG LONG

Thơ: Vyvy Lan. Tặng: Trang Y Hạ

Thăng Long hỡi tôi mơ hồi trống trận,
Phá xâm lăng cường bạo báo hồng ân.
Nhớ thành xưa của những Lý-Lê-Trần
Cờ phất phới tiễn đoàn quân chiến đấu.

Tôi mơ lắm tự thuở còn thơ ấu
Chuyện Rồng bay huyền thoại đã truyền rao.
Mơ Quân Vương trao kiếm báu năm nào,
Sau trận mạc hoàng bào vương máu giặc.

Mơ sống lại trái tim Bà Trưng Trắc,
Phận nữ nhi cũng lược giắt trâm cài.
Hán Quân kia từng khiếp đảm thần oai,
Dòng sông Hát, tuyền đài soi bóng ngọc.

Ngàn năm trước Thăng Long còn trong trí...
Tiếng quân reo ngựa hí đuổi quân thù.
Cổ thành xưa nền cũ bóng tàn thu
Mà chẳng thấy đoàn sĩ phu đất Bắc.

Thần Kim Quy thanh kiếm vàng đã cất,
Biết trao ai dũng khí đất Thái Hà?
Năm cửa ô nay chờ đón Phục Ba!
Còn ai nhớ trận Đống Đa, Kỷ Dậu?

Giờ Thăng Long đỏ tươi tanh cờ máu.
Quỷ Vương sao cũng biết khoác Long bào?
Chểm chệ ngồi trên chín bệ ngôi cao,
Mặc lê thứ kêu gào trong khổ ải...

Ngàn năm sau Thăng Long buồn tê tái,
Rứt thịt da...chia biệt Ải Nam Quan!
Biết khi nào lấy lại đảo Hoàng-Trường,
Trang Sử Việt lật những chương buồn bã...!

Quốc Tử Giám sầu thương từng bia đá,
Nơi Ba Đình vất vưởng những hồn ma
Nước không thông dòng không chảy, Nhị Hà
Như cũng muốn cùng dân hòa máu lệ.

Đã giết chết bao đời trai thế hệ,
Đã vùi chôn bao phận gái ê chề
Cả em thơ cũng sống cảnh bùn nhơ.
Còn kiêu hãnh Thăng Long Ngàn Năm Thế!

Vyvy Lan, 2010

Lời Gió Mưa:

     Lý Thái Tổ (974 – 1028). Ông đã thành lập triều đại Nhà Lý (hậu lý). Tiền Lý là Lý Nam Đế. Ông dời đô từ Hoa Lư về Đại La năm 1010 về sau đổi tên thành Thăng Long. (Tức Hà Nội ngày nay). Thăng Long có nghĩa là rồng bay lên, rồng bay lên là điềm lành đem lại sự bằng an và cuộc sống sẽ vươn lên như rồng. Vậy mà mấy ngàn năn qua dân Việt không thể bay lên nổi nên cứ mãi nghèo đói triền miên... Và, theo truyền thuyết thì dân tộc Việt sinh ra bởi mẹ Âu Cơ và cha là Lạc Long Quân. Mẹ Âu Cơ đẻ ra một trăm cái trứng trong một bọc, do đó mới gọi là “Đồng Bào”. Ngày xưa đẻ như vậy là linh thiêng, còn ngày nay y học cho đó là “quái thai”. Bởi do Cha rồng, Mẹ Tiên nên sinh ra xung khắc đành phải “ly hôn”. Mẹ Âu Cơ dẫn năm mươi đứa con đi lên rừng. Cha Lạc Long Quân dẫn năm mươi con xuống biển. Con Tiên, Con Rồng đâu có biết nghề ngỗng gì quanh năm chỉ biết phá rừng để sống, bắt cá để ăn. Do đó, cây rừng mọc không kịp, cá cũng lớn không nổi.

     Bầy con quái thai lớn lên lại tranh giành lãnh địa. Từ dưới biển kéo nhau lên rừng; từ trên rừng kéo nhau xuống biển, hai bên “xáp-lá-cà” - gà nhà bôi mặt đá nhau - tới u đầu sứt trán triền miên... Tệ hơn nữa lại còn chia lãnh địa ra làm mấy khúc. Cuối cùng con bên mẹ Âu Cơ chiến thắng, đuổi con cha Lạc Long Quân chạy xuống biển đành phải đi tỵ nạn khắp bốn phương trời.

     Trót mang họ “Lạc”, nên con cháu mấy ngàn năm nay cứ mãi ly hương.

                                         ***

     Tôi nhận được bài thơ của thi sĩ Vyvy Lan gửi tặng. Đó là: “Ngàn Năm Thăng Long”. Nội dung trong bài thơ, thì ý thơ đã trình bày quá đủ sự kiện, địa danh rồi chẳng cần phải bàn luận gì thêm. Bài thơ tác giả viết bằng cả tấm lòng cho quê hương tổ quốc:

     “Ngàn năm sau Thăng Long buồn tê tái,
        Rứt thịt da, chia biệt Ải Nam Quan!
        Biết khi nào lấy lại đảo Hoàng-Trường,
       Trang Sử Việt lật những chương buồn bã...!”. (Vyvy Lan).

       Trước đây, tôi có đọc bài thơ “Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh”

      "Đất nước mình ngộ quá phải không anh
        Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
        Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
       Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…”. Tác giả: (Cô giáo Trần Thị Lam).

      Bài thơ của cô giáo Lam như những lời hiệu triệu kêu gọi lương tri của hàng ngàn Việt khắp nơi.

      Thi sĩ Trần Tử Ngang (661 – 702) thời Nhà Đường nói “Làm thơ là để gửi tấm lòng vô thiên cổ, chứ không phải lưu danh nhất thời”. Gửi vô thiên cổ đó chính là gửi vô lịch sử. Thơ văn tức là viết giùm cho từng giai đoạn lịch sử, cho những chuyện bất công áp bức, cho sự nghèo đói, cho sự chia ly; cho yêu thương giữa con người với con người chứ không hẳn chỉ có tình yêu trai gái, hay “than thân trách phận, hờn giận cuộc đời”.

       Trong "The of Reason" của Triết gia Tây Ban Nha (George Santanaya) cuối thế kỷ 19, có nói: - "Những kẻ nào không nhớ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ thì thế nào cũng bị rơi vào hoàn cảnh tái diễn lịch sử". Ở trong Tiếng Việt, chữ nói về “Tương Lai” có năm chữ [5]. Chữ nói về “Hiện Tại” có bảy chữ [7]. Chữ nói về “Quá Khứ” có mười tám chữ [18]. Như vậy, quá khứ định hình cho tương lai. Chúng ta luôn nhìn về quá khứ để đi đúng hướng.

     “Quốc kêu tê tái san hà,
      Ta kêu dĩ vãng thức ra nhớ nguồn” (Trích thơ: Trang Y Hạ)

     Cảm ơn thi sĩ Vyvy Lan. Chúc thi sĩ luôn an vui, sức khỏe!

Trang Y Hạ



18/4/24

GA CŨ

 

Xuân Lộc  1975


GA CŨ

Tặng: Nhà thơ: Trang Y Ha (Trang Y Hạ)

Ga cũ chờ anh dưới ánh đèn
Bảng mờ nét nhạt chữ màu đen
Từ Vinh xuống tỉnh trăm cây số
Vài nóc nhà thưa đám thợ rèn

Đường về Đô Thành vẫn còn xa
Theo dấu bụi mù đám chiến xa
Đoàn người chạy giặc ra lộ lớn
Gồng gánh con thơ đỡ mẹ già

Sông Gianh sình khô lầy cỏ cháy
Giếng làng đục nước vẩn màu cây
Mưa đổ thượng nguồn vương bùn đất
Đạn pháo cày tung xác lính bày

Anh hứa về đây gặp lại tôi
Chiến trường đan lửa rất xa xôi
Tiểu đoàn đóng chặn lưng chừng núi
Súng gối lương khô hốc ngủ ngồi

Chông chênh bàn đá viết thư tay
Đạn réo bên tai khó giãi bày
Sương khuya động nhẹ khua cành lá
Khen chàng lính trẻ ý thơ hay

Vệt sáng bừng lên rạp cánh đồi
Như vì sao lạc sắp đổi ngôi
Máu người ngã xuống nhòe trang giấy
Chỉ còn hai chữ ghép chung đôi

Chiến sự lan ra khắp mọi miền
Đồng Xoài Bình Giã Hạ Lào Miên
Khe Sanh chủ lực lôi hổ thép
Giữ chặt Ban Mê khép gọng kìm

Triệt thoái Cao Nguyên tướng nghẹn ngào
Mùa hè đỏ lửa dưới trời sao
Bốn vùng thất thủ rồi Xuân Lộc
Trận cuối anh em đẫm máu đào

Thất thiểu người về đôi nạng gỗ
Lạc kẻ ra đi chẳng biết mồ
Chia nửa vầng trăng hai chiến tuyến
Khóc hận buồn vui lẫn hóa rồ

Rừng ban nở trắng khắp sơn khê
Ga cũ trông ai biết có về
Nhiều con tàu sắt nằm yên ắng
Mưa buồn lạnh vắng chiến khu D

Đợi gió chờ mây đến bao giờ
Nhìn trang nhật ký ngẩn vu vơ
Đôi bờ nhịp thở rung tà áo
Để mãi làm thơ viết truyện hờ.

Giang Trần
Trang Y Hạ cảm ơn Cô giáo nhà thơ!



20/3/24

ĐỌC THƠ: TRANG Y HẠ

 



ĐỌC THƠ: TRANG Y HẠ

Lời Bình:

Tác giả: Thủy Canh Tại Gia

Thơ Trang Y Hạ, rất chân thực và gần gũi. Đọc là thấu hiểu liền (nếu yêu thơ và biết thẩm thấu ý thơ) không cần phải nghĩ ngợi xa xôi... Thơ ông như vẽ lại những nét xưa và hiện đại... Sự liên kết rất độc đáo giữa hai cột mốc thời gian càng thêm lôi cuốn người đọc.

"em ngồi vẽ lại mùa sang
định tâm tô đậm thời gian có nhòa
em ngồi vẽ khúc dân ca
nghe con sáo sậu vọng xa vọng gần

em ngồi vẽ lại châu thân
anh ôm, anh siết vài lần thử nha
chờn vờn trở giấc Nam Kha
trong tranh em đợi nề hà chi đâu.".

Cách dùng từ khéo léo của tác giả như thổi hồn vào bài thơ nghe rất gần gủi và ấm áp. Hai tiếng "Qua & Bậu" thường xử dụng trong câu nói ngày xưa của người dân phương Nam được tác giả đưa vào bài thơ càng làm tăng thêm sự gần gủi và thân mật.

"Người thiếu nữ tặng nụ hôn cho lính
nhớ “vòng-hoa” bậu quàng cổ năm nao
thân tàu cũ, lòng của tàu luôn mới
hồn chiến công rủ bầy sóng rì rào

Mai về đóng, một chiếc tàu như vậy
chở bậu đi - đi bốn bể năm châu
thăm lại cả ở mấy nơi đã ghé
gọi yêu thương họa hy vọng xanh màu".

Càng gần gủi và thân thiết hơn khi tác giả xử dụng hai tiếng "Mầy - Tao".

Mai mốt mầy có về thăm lại Việt nam
Mầy sẽ là "Việt kiều"!
Còn "Yêu nước" hay không
Mặc kệ mầy. Tao đếch biết!
Về, ghé nhà tao.
Tao vớt cá chốt lên chưng với tương...
Còn rượu đế tự tay tao nấu.
Cứ thế, hai thằng mình uống cho đến...điếc !".
(TÂM SỰ NGƯỜI THƯƠNG PHẾ BINH).

Quá tuyệt vời. Hai tuyển tập thơ rất hay và nhiều cảm xúc. Tác giả đã vẽ lại cuộc đời với nhiều màu sắc bằng những lời thơ rất đẹp và gần gủi. Thật quý giá vô cùng. Cám ơn anh - Minh Tri Bui “CLB TIẾNG THƠ NGƯỜI VIỆT XA QUÊ” đã chia sẻ video giới thiệu cho hai tuyển tập thơ rất hay của nhà thơ Trang Y Hạ. Chúc anh và nhà thơ Trang Y Hạ sức khỏe. Năm mới vạn sự như ý, nhiều niềm vui và hạnh phúc.


Thủy Canh Tại Gia



27/2/24

BÌNH THƠ: “ĐÊM NGHE THẰNG BẠN TÙ NGÂM THƠ”

 



BÌNH THƠ:
ĐÊM NGHE THẰNG BẠN TÙ NGÂM THƠ”

Tác giả: Thủy Canh Tại Gia.


Bao năm bôn ba nơi đất khách để làm người viễn xứ. Bỏ lại sau lưng biết bao kỷ niệm. Người xưa, cảnh củ vẫn còn đó nhưng phải đành cất bước tha phương. Nhưng oái oăm.

Thời gian nó thật khắc nghiệt. Bấy nhiêu năm ly hương để khi ngoảnh đầu nhìn lại cũng phải đành chấp nhận sự được mất.

Đêm yên lặng, ngoài trời sương rất lạnh
thân ly hương dây rún cắt thuở nào
mở cửa sổ nhìn ra ngoài ảo não
chờ bao lâu mới thấy ánh trăng sao”. (Trang Y Hạ)

Đêm tỉnh giấc lòng cảm thấy bàng hoàng như vừa mới hôm qua. Mở cửa sổ nhìn ra ngoài lòng càng thêm ảo não. Màn trời đêm vẫn u ám như những năm tháng tù tội sao nó vẫn bám víu trong lòng hoài chưa dứt.

cho thằng nằm lại đây trên núi cao
thơ mầy viết mười năm tù rên siết
cái U sắt cùm người trai đất Việt
đày mười năm không biết tội tình chi”. (Trang Y Hạ)

Ký ức cũ lại ùa về cùng làn sương lạnh buốt. Mười năm lao lý thật vô nghĩa. Cái U sắt cùm mười năm đời trai trẻ để rồi kẻ mất người còn. Bài thơ mày viết sau mười năm tù khổ ải bây giờ còn lại gì đây chỉ là mái tóc đã ngã màu sương gió hay chỉ còn lại nắm xương tàn lạnh lẽo trên ngọn núi cao.

tao cũng như mầy từ năm ấy ra đi
mà đâu biết tra chân vào lao lý
cuộc chiến đấu qua phần tư thế kỷ
để bây chừ – vứt tuổi trẻ lên non”. (Trang Y Hạ)

Thời trai trẻ với biết bao lý tưởng sống. Tao cũng như mầy từ năm ấy ra đi cũng đâu nghĩ sẽ vấn thân vào cuộc chiến. Để rồi thời cuộc đã lấy đi mấy mươi năm tuổi trẻ lúc nào không hay biết. Đêm tĩnh lặng nằm nghe thằng bạn nó ngâm thơ. Lời thơ của nó sao mà chua chát và cay đắng quá. Có lẽ nếm trải quá nhiều trái đắng của thời cuộc nên vị giác của của nó mất đi sự ngọt ngào của cuộc sống chăng.

giọng mầy ngâm mà lòng tao héo hon
ngâm như khóc đoạn đời tù cay đắng
ngâm cho tan những ước mơ thầm lặng
ngâm cho thằng nằm hận giữa “Trường Sơn”. (Trang Y Hạ)

Giọng ngâm thơ của nó như than khóc đến ngẹn lòng làm người nghe cũng thấy héo hon. Mười năm uất ức trong kiếp tù đày là bấy nhiêu năm cay đắng nó phải nếm trải. Bao nhiêu mơ ước, lý tưởng sống tốt đẹp cũng đành vứt bỏ hết ở chốn non cao. Hận cho cuộc đời đen đủi hay hận cho cuộc chiến lắm đau thương nên phải chôn vùi tuổi trẻ dưới lớp đất sâu nơi dãi Trường Sơn lạnh giá.

đêm yên lặng tao càng đau đớn hơn
bão quá khứ dội về cay đôi mắt
giọng Miền Nam, mầy ngâm nghe khàn đặc
mà sao hay đến đứt ruột, đứt gan”. (Trang Y Hạ)

Khi màn đêm bao trùm cả không gian. Không khí tĩnh lặng đến rợn người thì quá khứ đau lòng lại ùa về làm cay xè cả đôi mắt. Giọng ngâm thơ khàn đặc của thằng bạn miền Nam, thằng bạn tù năm ấy nghe như muốn đứt ruột đứt gan. Bao nhiêu năm gặp lại ngồi ôn chuyện xưa cũ sao lòng cảm thấy đau thắt từng cơn.

tao cũng như mầy ôm nỗi sầu chứa chan
ly rượu đắng không xóa đi tủi nhục
nghe mầy ngâm mà lòng tao thôi thúc
gặp anh em – sờ… lại vết thương đau”. (Trang Y Hạ)

Nhấp vài ly rượu đắng sau mấy năm gặp lại. Có lẽ rượu vào lời ra cho nên bấy nhiêu chuyện tủi nhục năm cũ lại được tái hiện về làm lòng thêm đau nhói. Giọng ngâm thơ của nó sau vài ly rượu sao nghe đắng cả lòng. Bao nhiêu năm gặp lại cứ nghĩ sẽ có nhiều chuyện vui thời 4.0 để kể nhưng không dè khơi gợi lại vết thương lòng năm cũ càng làm thêm rớm máu. Giọng ngâm thơ của nó không còn sang sảng, ướt át như hồi còn trai trẻ nữa mà nó đã khàn đặc vì cát bụi thời gian. Mái tóc đen láy của nó thuở nào giờ cũng đã ngã màu sương gió. Rít điếu thuốc lào cho lòng thêm ấm áp nhưng sao thấy đau thắt ở lồng ngực. Có lẽ do giọng ngâm thơ buồn thảm của nó chăng hay do cơn gió Trường Sơn thổi về kéo theo những oan hờn làm đau buốt vết thương xưa.

giọng mầy ngâm thấm ngọn tóc ngả màu
gió “Trường Sơn” – hồn ai về thưởng thức
điếu thuốc lào rít thắt đau lồng ngực
nhả oan hờn cuồn cuộn giữa non xanh.”. (Trang Y Hạ)

Bài thơ “Đêm Nằm Nghe Thằng Bạn Tù Ngâm Thơ” của nhà thơ Trang Y Hạ ẩn chứa rất nhiều cảm xúc. Bài thơ là lời bộc bạch về đoạn đời cay đắng, tủi nhục nơi lao lý của người trong cuộc thật cảm động. Cám ơn anh Nghệ sĩ Minh Tri Bui đã chia sẻ qua video ngâm thơ bài “Đêm Nằm Nghe Thằng Bạn Tù Ngâm Thơ” rất hay và cảm động. Cám ơn nhà thơ Trang Y Hạ đã cho ra tác phẩm thơ rất hay. Chúc anh Nghệ sĩ Ngâm Thơ, Minh Tri Bui (CLB Tiếng Thơ Người Việt Xa Quê) cùng Nhà thơ Trang Y Hạ sức khỏe. Ngày mới an lành, nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé.

Huy Canh Tại Gia

https://www.youtube.com/watch?v=D1m5YGkTIXs

ĐÊM NGHE THẰNG BẠN TÙ NGÂM THƠ

Đêm yên lặng, ngoài trời sương rất lạnh
thân ly hương dây rún cắt thuở nào
mở cửa sổ nhìn ra ngoài ảo não
chờ bao lâu mới thấy ánh trăng sao

cho thằng nằm lại đây trên núi cao
thơ mầy viết mười năm tù rên siết
cái U sắt cùm người trai đất Việt
đày mười năm không biết tội tình chi

tao cũng như mầy từ năm ấy ra đi
mà đâu biết tra chân vào lao lý
cuộc chiến đấu qua phần tư thế kỷ
để bây chừ – vứt tuổi trẻ lên non

giọng mầy ngâm mà lòng tao héo hon
ngâm như khóc đoạn đời tù cay đắng
ngâm cho tan những ước mơ thầm lặng
ngâm cho thằng nằm hận giữa “Trường Sơn”

đêm yên lặng tao càng đau đớn hơn
bão quá khứ dội về cay đôi mắt
giọng Miền Nam, mầy ngâm nghe khàn đặc
mà sao hay đến đứt ruột, đứt gan

tao cũng như mầy ôm nỗi sầu chứa chan
ly rượu đắng không xóa đi tủi nhục
nghe mầy ngâm mà lòng tao thôi thúc
gặp anh em – sờ… lại vết thương đau

giọng mầy ngâm thấm ngọn tóc ngả màu
gió “Trường Sơn” – hồn ai về thưởng thức
điếu thuốc lào rít thắt đau lồng ngực
nhả oan hờn cuồn cuộn giữa non xanh.

Trang Y Hạ

Trong "The of Reason" của Triết gia Tây Ban Nha (George Santanaya) cuối thế kỷ 19, có nói:
- "Những kẻ nào không nhớ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ thì thế nào cũng bị rơi vào hoàn cảnh tái diễn lịch sử".



24/12/23

CA VỌNG CỔ NHỚ VIỆT NAM

 


CA VỌNG CỔ NHỚ VIỆT NAM

         “Sáu câu vọng cổ hồn quê,
       Kẻ đi muôn dặm nhớ về ca dao” (Trang Y Hạ)

Tác Giả: Minh Trí Bùi

Anh )
- Ta lạc bước nơi trời xa xứ lạ
Đất khách quê người mang tâm sự kẻ ly ... hương...

Phụng Hoàng 4 câu

Nhìn áng mây bay giạt trôi muôn hướng
Gói chút yêu thương vào trong tâm tưởng
Gởi cánh chim chiều đang vất vưởng giữa hoàng hôn
Em) 
-Ta đã cảm thông và quý mến nhau qua khúc hát ân tình , câu vọng cổ vấn vương len vào tim xao xuyến, ấm áp cõi lòng quyến luyến dạ thi nhân !

Vọng Cổ:

Anh) 
-Em cũng như tôi nghe câu vọng cổ ai ngân nga khiến tâm tư xao xác , hình bóng quê hương ngỡ đâu mờ nhạt bỗng gần gũi thiêng liêng khao khát một chân... tình...

Câu 1

Em) 
-Câu hát gợi lên bao tha thiết ảnh hình . Về một dòng sông êm đềm thời tuổi thơ tắm mát , có bóng Mẹ hiền dõi mắt đợi chờ con (-)
Anh) 
-Câu hát tượng hình một bữa cơm ngon, có ơ cá kho và nồi canh rau đắng .Có Mẹ có Cha có tình anh em tấm mẳn , ôi những ảnh hình ngỡ nhạt nhoà trong dĩ vãng ...(-)

Câu 2 
Em)
- Minh kết nghĩa đệ huynh qua trang mạng ảo, mà sự cảm thông thơm thảo đến không ngờ . Mặc cho thế nhân ai đem dạ hững hờ. Anh)- Trong bóng đêm một mình anh thao thức , để một mình nghe ray rứt tiếng em ca (-). Anh bỗng ngỡ mình như gã Bá Nha , ngoạn tiết thu dạo bản đàn Cao Sơn Lưu Thủy.

Em) 
-Có phải chăng em là Tử Kỳ tri kỷ, mà hai phương trời, dòng suy nghĩ đã liền nhau (-)
Lý sâm thương
Anh) 
- Ôi đất khách xa xôi
Em cùng tôi làm thân lữ thứ
Em)
- nhưng đã thấy quê hương từ lời ca vọng cổ cải lương
Từ đêm trường cô liêu hẹn cùng nhau sẽ mau quay về
Anh) 
- Về quê Mẹ em ơi , nơi Mẹ Cha chôn nhau thủa nào!

Vọng Cổ:

Em) 
- Anh ơi câu vọng cổ quê hương nhắc nhở cháu con giữ gìn chân thiện mỹ, dẫu ở nơi đâu hãy vẹn toàn tâm ý , chữ nghĩa nhân là lẽ sống ở trên… đời...

Câu 5

Vọng cổ cải lương nghệ thuật tuyệt vời.
Anh) 
- Quan trạng Trần Minh dẫu xênh xang võng lọng cũng vận lớp áo cơ hàn khi
bái tổ vinh qui (-) Hiền phụ Quỳnh Nga lệ thấm hoen mi giấu nỗi mừng vui mừng
ngày tương hội .
Em) 
-Gã nông phu Nhuận Điền bối rối ,khi đãi cùng nhau chén rượu đắng quê nghèo
(-)

Câu 6 -

Anh) 
- Câu hát dặn lòng gặp cảnh gieo neo , hãy vững chí bền gan vượt qua sóng gió . Chàng Lục Vân Tiên xưa mặc trời cao đánh đố vẫn mơ ngày tương ngộ Nguyệt Nga .
Em) 
- Anh em chúng mình đã lỡ phận bôn ba , sẽ hẹn cùng nhau về thăm xứ sở (-) Thăm lại dòng sông bên bồi bên lở , thăm Cha Mẹ yêu thương mỏi mắt mong chờ(-). Anh )-Ta sẽ về ngâm lại vần thơ , uống ly rượu đoàn viên hát sáu câu vọng cổ.
Em) 
- Hò xự cống xê xang ngọt muôn thủa , khúc hát chung tình nhắc ta nhớ Việt Nam (-)!

Minh Trí Bui
Thân tặng: Anh Trang Y Hạ



BÀI VỌNG CỔ
(Chuyện Ngày Xưa Má K)

Nói LI:
Ngày xưa, đến bận Giỗ Ba
mỗi năm một lần , chị em về đoàn tụ
Đêm tiên thường vui vầy đông đủ
Ánh mắt đượm buồn Má lôi ra chuyện cũ kể các con nghe

Phụng Hoàng 8 Câu:

Rằng chuyện ngày xưa ...
Vào một đêm mưa , Má chuyển bụng sanh thằng út
Ba rước mụ vườn, bên cù lao Mỹ Phước
cố gắng bơi xuồng, khi cơn gió chướng ngược trên sông

Đêm đó tết nửa năm,
Má nhớ như in, ngày thằng út chào đời.
Mùng năm tháng năm, năm một ngàn chín trăm sáu mốt . Nỗi vui mừng , để mâm cơm cúng ông bà, nguội ngắt nguội ngơ.

Tiếng khóc con thơ ,
giả đò ngó lơ , nhưng Ba nghe thắt thẻo trong lòng.
Mưa tạt mái tranh mưa thốc qua mành
Hạt rớt trên mi , hạt rơi vào dạ
Ba mỉm môi cười...sao mà nước mắt rưng rưng
Hồn cứ bâng khuâng, thương vợ con cảnh hàn vi cơ cực .
Ray rứt lương tâm Ba tự trách mình.
Nghèo khó nên gian truân, chớ nào phải đâu , Ba quá vô tình ...

Ánh chớp xé trời đêm , giật mình trẻ thơ oà khóc , vòng tay chở che khi vượt qua cơn khó nhọc ,đi biển lẻ loi sao Má nghe hạnh phúc dâng ... trào...

Vọng CCâu 1:

Giọt sữa đầu tiên, giọt sữa ngọt ngào.
Cho thắm môi son , cho hồng đôi má ,
cho đỏ màu da thịt con thơ .
Trời đất vô tình vần vũ những hạt mưa ,
mâm quả cúng đơn sơ trên bàn thờ nguội lạnh .
Van vái trời cao xin mưa ngừng tạnh ,
cho lũ trẻ yên lành mừng ngày tư ngày Tết...

Câu 2:

Năm đứa con tuổi còn khờ dại,
biết gì đâu nỗi lo âu Ba canh cánh bên lòng.
Vàm Cỏ Tây , ơi dòng sông ngày hai buổi lớn ròng.
Đã tiễn Ba đi vào chiều mưa tháng sáu,
Ba đi mãi không về trong một chuyến giăng câu.
Thân xác lấp vùi ở phía rừng sâu , kênh Dị Mỹ trời sầu đất thảm .Má vấn khăn tang
giữa màn đêm u ám, khóc thương đám con
khờ đành cam cảnh mồ côi ...

Nói lối:

Ôi chiến tranh,
sinh mạng con người là một trò chơi
đặt trên ván cờ đời như con chốt thí
Đến ngày Giỗ Ba , ngồi ngoáy trầu nghe
Má kể Mấy chục năm trời …
Má không thể nào quên

Cho đến bây giờ ... thì….

Phụng Hoàng 4 Câu Cuối:

thêm một chuyến đi xa,
ôm nỗi đau xưa về gặp lại Ba.
Gió bấc lạnh lùng,
Má âm thầm lặng lẽ ra đi .
Thằng út lớn khôn ,
tuổi quá sáu mươi
còn phiêu bạt phương trời
Ngồi nhớ chuyện xưa ,buồn rơi nước mắt
Thương cánh chim chiều ,mãi còn trôi giạt cuối chân mây.

Thằng út cô đơn ngồi ngẫm chuyện xưa nơi trời xa đất lạ ...
mỗi bận giỗ Ba nhớ hình bóng Má ,nhắc nhở cháu con đừng quên cội quên ... nguồn...

Vọng Cổ Câu 5:

Những ký ức xưa như một giấc mơ buồn .
Ám ảnh trong con suốt thời thơ ấu,
tóc bạc da mồi cũng không dễ gì quên.
Dẫu mai đây đường sự nghiệp thang thênh ,
hãy dắt dìu nhau về thăm quê hương xứ sở.
Vàm Cỏ Đông , Tây , hai dòng sông chở đầy thương nhớ .
Xoa dịu niềm đau , sóng nhẹ vỗ đôi bờ .

Vọng cổ câu 6:

Những buổi chiều có một kẻ lơ ngơ
đi về phía hoàng hôn nhặt từng tia ráng đỏ
Thương Chị sáu , Chị hai đã về miền thiên cổ
năm đứa trẻ thủa nào giờ còn có ba thôi
Anh bảy , Chị năm mỗi đứa một nơi
riêng thằng út xa vời nửa vòng quả đất .
Để mỗi hoàng hôn khi ánh dương dần khuất
nỗi nhớ quê hương cứ ray rứt trong lòng .
Nhớ Long An đã thấm giọt máu hồng
một chuyến giăng câu Ba không bao giờ trở lại
Nhớ Tây Ninh dang rộng vòng tay thân ái
Những thân phận lạc loài từ đấy rạng tương lai.

MINH TRÍ TEXAS 19/12/2021

Thân tặng anh Trang Y Hạ



29/11/23

CẢM THƠ - TRỞ LẠI RỪNG XƯA - THI SĨ TRANG Y HẠ

 







CẢM THƠ - TRỞ LẠI RỪNG XƯA - THI SĨ TRANG Y HẠ

NỖI LÒNG NGƯỜI CHIẾN SĨ
CHIẾN TRƯỜNG TUỔI XUÂN THÌ
MÊNH MÔNG ĐẦU ĐỘI TRỜI
BẠT NGÀN ĐẤT RỪNG ĐI!

XANH XANH RỪNG TÌNH EM!
VẨN VƠ NẮNG QUA RÈM
ANH ĐẾN RỪNG CHÀO ĐÓN
VẮNG ANH! AI THƯƠNG EM ?!

TUNG HOÀNH MỘT CÕI GIANG SƠN
LỜI THỀ VANG VỌNG, KEO SƠN XUÂN THÌ
OAI HÙNG NHỮNG BƯỚC CHÂN ĐI
DẤU MÒN NĂM CŨ, NGƯỜI ĐI TÌM VỀ

SƠN-THỦY HỮU TÌNH BỐN BỀ
HỠI NGƯỜI NĂM CŨ, ƯỚC THỀ HÔM NAO
CHÂN TÌNH CHẲNG NÓI MÀ TRAO
NAO NAO HIỆN CẢNH, KHÁT KHAO TÌNH BUỒN!

VẮNG NGƯỜI, GIỌT LỆ TRÀO TUÔN
ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ, CHIỀU BUÔNG LẠNH LÙNG
NGÀN NĂM CHỈ MỖI CHUNG CÙNG
GIÓ LÙA SE LẠNH, TÌNH CHUNG DÂNG TRÀN

RỪNG XƯA TỪNG BƯỚC NHỊP NHÀNG
NGƯỜI XƯA OAI DŨNG, KHÍ TRÀN CHÍ DÂNG
HIÊN NGANG BIẾT MẤY BAO LẦN
MÀ CAO XANH CHẲNG CÓ PHẦN DÀNH TRAO

NÚI SÔNG BIẾT MẤY HẬN TRÀO
CHÍ CAO, SÓNG CẢ DẬP VÀO TẤM THÂN
TRẢI QUA VINH NHỤC TÀN THÂN
THẦN QUANG KIÊN ĐỊNH CHẲNG LẦN HƯ HAO

NGƯỜI XƯA, CẢNH CŨ NAO NAO
HỠI NGƯỜI EM GÁI HÔM NAO CÒN CHỜ
GIỮA RỪNG, NGƯỜI ĐỨNG CHƠ VƠ
TIẾNG GẦM VANG VỌNG BẾN BỜ THẤU CHĂNG!.

DungDung
Gửi: Trang Y Hạ

Thân thời chỉ một tướng thôi
Thần thời biến hiện khúc nôi đoạn trường
Trẫm mịt mùng những vấn vương
Bậu ơi Bậu hỡi Bậu thường đến đi!

Nhìn Bậu đương nét Xuân thì
Trăm năm Bậu vẫn thầm thì đương Xuân
Tiếc thay tế thế kinh luân
Vận thời trắc trở tự tuần gió mưa

Trẫm biết nói mấy cho vừa
Giang Sơn từng cõi chẳng chừa nơi nao
Giờ đây cũng chẳng áo bào
Châu thân vẽ lại hôm nao Bậu về

Thân nhi nữ, một đời thôi
Thần thái uy nghi, chẳng rối miên trường
Trẫm quyền uy vẫn vấn vương
Bậu lơ Bậu lửng Bậu thường đến đi

Nhìn Bậu vẫn mãi Xuân thì
Trăm năm Bậu vẫn đương thì như Xuân
Tiếc thay ngọc thể trầm luân
Vận đường ẩn hiện lửng tuần gió mưa

Trẫm nhớ biết mấy cho vừa
Giang thời lắm khúc lòng thừa nao nao
Giờ đây chẳng vướng áo bào
Châu thân vẫn thế mong sao Bậu về.

Dung Dung