Con sáo bay - sóng lặng chẳng vỗ bờ
lòng sông buồn - cũng biếng bồi, biếng lở
ngậm ngùi trôi, mang theo niềm nhung nhớ
có thầm thì với chùm bóng mây đưa…
có thầm thì với chùm bóng mây đưa…
hàng dừa nước cúi đầu giữa cơn mưa
bìm bịp ngủ - con nước ròng quên lớn
đám lục bình chần chờ đành lởn vởn
tỏa màu hoa tim tím tận chân trời!
chuyến đò trưa, tròng trành mãi không thôi
dáng ai nấp trên bờ lau ngước mắt…
sáo buồn đời bay về đâu xa lắc?
lúa thôi vàng, màu mạ cũng thôi xanh!
chiếc khăn rằn choàng trên vai mỏng tanh
ngỡ sợi dây, siết cổ thêm ngột ngạt
bỏ xóm nghèo sáo bay tìm bóng mát
thân dừa cao say gió ngữa nghiêng bờ
khói đốt đồng kéo sợi nhuyễn như tơ
chiều vàng ối giăng đầy theo chân sáo
cuộc tiễn đưa tự xưa đà ảo não
đâu phải bây giờ gợi lại vết thương đau.
đôi bờ vẫn thấy, mà mãi cách xa nhau
cố gào thét, sao tình không lên tiếng?
con sáo bay cho lòng ai chết điếng
cuối phương trời đành làm kẻ đa mang.
nơi quê nghèo đồng lúa rộng thênh thang
chẳng hiểu nổi – sao lòng ai quá chật!
tìm về đâu gõ cửa… tìm sự thật?
con sáo bay nước mắt chảy vào lòng!
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét