Đường ven quán chật ta ngồi
rưng rưng áo mỏng nhìn đồi bóng
xa.
rùng mình ớn lạnh xương da
trên tờ lịch cũ đã nhòa tháng
năm!
tay run giọt nhỏ sủi tăm
thương đôi giày vẹc – con tằm
nhả tơ!
sờ râu bạc phết hồn thơ
trông ra mấy nẻo trơ vơ quán đồi.
mây đùn trắng ngẩn ngơ trôi
nắng nung lũng thấp từng hồi
gió qua
chống cằm độc ẩm mình ta
mà mơ ánh mắt tay ngà chạm
ly…
tay ngà ánh mắt mà chi,
bao năm đợi một người đi có về!
đồi hoang vó ngựa sơn khê
dặm ngàn cát bụi lòng tê tái
chiều
Trang Y Hạ
Đà lạt 1992
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét