Một Nỗi Buồn Tôi
Tôi buồn những lúc buồn tôi
buồn tôi lớp lớp chương hồi
không tên
buồn tôi chưa thấy nắng lên
tôi buồn ở giữa mông mênh
tôi buồn
tôi buồn từng giọt mưa nguồn
mưa ra biển dậy gió hùn hụt
xô
biển lòng vỗ sóng nhấp nhô
trồi lên, trụt xuống cơ đồ
ngửa nghiêng
tôi buồn sống cuộc bình yên
dưới chân cát chảy qua miền
hư vô
mấy mươi năm - cứ mơ hồ
nỗi đau thắt ruột mả mồ giày
lên
đất quê không dám gọi tên
kẻ thù ngẫng mặt nghênh
nghênh đi vào
buồn tôi biết có khi nào
xin thưa: từ độ máu trào biển
khơi
thinh âm vang động đất trời
khối người giả điếc trả lời
không nghe
buồn tôi cái lạnh se se
gió đông ảm đạm đã về nữa
chăng
buồn người đứng ngó lăn xăng
buồn quê vành vạnh bóng
trăng nát nhầu
buồn nhau lưu lạc nơi đâu
bao năm gọi suốt mái đầu hoa
râm.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét