Cuộc chiến nào rồi cũng trôi
qua hết
còn lại nỗi buồn ve vuốt vết
thương đau
chờ mỗi năm sờ nấm mộ bạc màu
nén nhang tỏa bàn thờ - mẹ
khóc
người lính nào cầm súng cũng
gian lao khổ nhọc
hận thù đậu trên sắt thép vô
tri
gục ngã xuống đất quê đâu
còn biết gì
ai tưởng niệm, ai vinh danh
- cũng mặc
thân đất nước vết bằm sâu hoắc
chiến trường xưa là đất thâm
canh
đói nghèo dư âm đạn mìn chưa
an lành
người thương binh ngồi bên
đường kiếm sống
những đứa trẻ không cha, vô
vọng
người vợ cô đơn gói nhan sắc
trong lòng
đường thôn mòn đòn gánh cong
cong
bàn tay thon hóa bàn tay cuốc
bẩm
mây kéo mưa mái tranh dột thấm
ố bàn thờ di ảnh chiến binh
ngọn gió khuya lọt vách lá
giật mình
ơn ớn lạnh ngỡ hồn ma bóng
quế
chiến công chồng người vợ ngồi
kể lể
chuyện "Nguyên
Phong" thuở: Hàm Tử Quan
đường lịch sử luôn mở rộng
thênh thang
đâu có thể dòm theo về một
hướng.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét