Tháng tư còn
đó người xưa đâu?
Hỏi để lòng rung
sợi ngả màu !
Trời tháng tư - từ tâm em dậy
màu khói lửa
vốc nước lên khỏa cho mát mặt
mày
xoa vết nhăn mơ tưởng thời
thơ ngây
dòng sông già tím hồn chiều kỷ
niệm
vệt hỏa châu le lói rọi qua
tim
chập chờn theo tiếng thở dài
êm dịu
loang ra hàng hiên mỏi mòn
dáng liễu
cây đứng nghe gió kể chuyện
chiến chinh
ngọn sao băng - mũi tên
xuyên thấu cuộc tình
giọt sương bàng hoàng chết
điếng
mưa thời gian phủ lấp khúc
giao thông hào đạn viếng
con ve nằm lắng nghe tiếng
trực thăng
tay thon nắn từng chữ chừ đã
chai cằn
lưỡi cuốc bập xuống mảnh đất
đạn bom
lưỡi cuốc bập lên dấu chân
anh đỏ lòm
hóa giọt cà phê thấm vô hồn ngọt
ngào đăng đắng
con chim mỗi đêm lắng nghe
tiếng em ho húng hắng
quên mất giọng của nó thường
kêu khô khan
em thương chim mỗi khi sương
lạnh đêm tàn
tiếng nó thở hòa tiếng ho của
em một nhịp
con thằn lằn trên xà ngang
đói meo, nằm im
ngẩng đầu ngửi ké mùi hoa nhang
bừng lên nóc
con thằn lằn gầm mặt mỗi lần
em khóc
trăm sông, nghìn thác đổ xuống
đời nhau
tang thương - lời nguyền hiện
ra ve vãn đêm thâu
từ mồm mụ phù thủy lu loa
thêu dệt
anh còn sống bình yên trong
tim em - nào có chết
phù thủy độc địa bỏ bê bộ
xương - em không đành
ngày nào em nấu cho anh ăn: món
canh
bụi rau đay, xanh màu áo
lính phủ trên đồi xanh ngát
mỗi lần anh về căn nhà nhỏ rộn
lên nghìn câu hát
ăn thòm thèm, anh nhìn em
thay vạn lời khen ngon
em kỳ cọ rửa cái nón sắt để
còn
ngày mai anh đội - giữ cái đầu
trở về đơn vị
anh sững sờ nhìn em với ý
nghĩ...
nón sắt thay cái cối - cũng giã
được sao
rau đay nhớ con cua đồng con
cáy nhớ xanh xao !
tình yêu của hai đứa ta còn
hơn như thế
anh ơi, tại làm sao cuộc đời
lại dâu bể ?
em vẫn ngồi đan tấm áo - ủ
phận lẻ loi
anh còn nợ em nhang khói u
hoài
anh còn nợ em công lao giữ
gìn cái nón sắt
giã con cua con cáy là giã
vô lòng quặn thắt
chan muỗng canh, em... và...
vội chén cơm !
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét