Gánh Tuổi Thơ
Bốn mươi
năm văng vẳng tiếng đạn reo
Người lính
chiến thở dài trong lòng đất
Ngoảnh mặt lại phía sau chừ
đổ nát
mắt trừng trừng màu khói lửa
đạn bay
chút gia tài oằn nặng xuống
hai vai
chân trần bước đi vào nơi vô
định
chồng của chị chắc hẳn là
người lính
anh còn đang bận bịu chiến
trường xa
lòng quặn đau thương quá phận
đàn bà
khi vượt cạn - thân cò -
mình mình biết
ngoảnh mặt lại thân chị đau
cùng kiệt
nơi đầu tên mũi đạn cậy nhờ
ai
thời loạn ly thoáng chốc trắng
đôi tay
con thơ gánh dưới trời chiều
gió lớn
nơi trận tuyến trong đầu
luôn lởn vởn
bao đau thương cứ lớp lớp hiện
ra
những đồng đội, người thân mới
hôm qua
trong một thoáng hóa ra người
thiên cổ
là lính chiến nên trong tâm
xấu hổ
không giữ gìn trọn mảnh đất
quê hương
xác con thơ xác người mẹ ven
đường
tay ôm súng cố tiến vào trận
địa
quá oan nghiệt - cuộc cờ thật
mai mỉa
tốt sang sông - xe pháo mã
tan hoang
tượng sĩ ngồi nhìn ông tướng
đầu hàng
giày nón vứt - phận "hàng
thần lơ láo"
nhìn vợ lính dấn thân trong
gió bão
đi nuôi chồng lặn lội khắp
sơn khê
nhan sắc mòn theo năm tháng
ê chề
ai phong tước - ai phong hầu
- thử hỏi
đau thương gánh, gánh nỗi đời
mòn mỏi
nước mất rồi tương lai biết
về đâu
trẻ thơ ơi chìm thảm cảnh bể
dâu
nên chưa thể ngước mắt nhìn
nguồn cội
là lính chiến xin cúi đầu tạ
tội
với tiền nhân với tổ quốc
Văn Lang
thân không hèn đành muối mặt
đầu hàng
chim vở tổ giật mình bay
trăm hướng
Trang Y Hạ
Còn Thương Áo Nhà Binh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét