Nàng Y Sen
Ngày anh bỏ rừng em vừa tròn
mười tám
trời tháng ba mây u uẩn mấy
tuần
nhớ anh nặng gùi theo mẹ lên
rẫy mỏi chưn
lơ ngơ, vấp - suýt mấy lần
té ngã
em thấy súng, quần áo, vung
vãi trên mỏm đá
bên bờ sông - xác người trộn
lẫn xác lá đầu thu
em ao ước nếu có được cánh
dù
bay theo anh dẫu biết rằng -
vô định
trong lòng em lúc nào cũng
tràn ngập màu áo lính
màu yêu thương - "thua
trận đầu hàng"
dẫu gì, trước lịch sử - đã
phủ một màu tang
với em - em không giận hờn
màu xanh của lá
từ buổi anh đi cây buông
cành tơi tả
cây ốm dần và rừng rậm lưa
thưa
trong lòng em lúc nào cũng
âm ẩm mây mưa
cái nhà rông, cái nhà sàn,
ngày ngày nhớ anh buồn tủi
cái rẫy của em - anh ơi nó
xa em mấy buổi
suối em tắm mỗi chiều cũng
theo anh cạn khô
mùa xuân ép mình nở lộc bên tượng nhà mồ
măng tre le em bẻ mỗi mùa -
nay đà sắp hết
cây cung, cây ná, tựa vách lồ
ô nhện giăng bạc thết
rau dớn, lá giang... tìm hái
cũng hụt hơi
rừng xa tít bốn bề em trống
vắng một đời
đập chắn nước mênh mông, nơi
cuối dòng cạn kiệt
người đâu đến tràn lan em
không hề biết
chữ nghĩa cồng chiêng theo
năm tháng nhạt phai
em thì thầm với anh chứ
không dám tỏ cùng ai
em yêu Chúa, em yêu Yàng
cũng trần ai thân nứa
lũ trẻ lớn lên chúng chỉ còn
non nửa
rừng trơ trọi - chúng chẳng
nhớ cái khố, cái xà rông
chúng bây giờ mơ ước đuôi
con công
xúm nhau chạy ra giữa thành,
giữa phố
đường rộng mênh mông
em chưa tìm ra lộ
trăng soi núi rừng - mờ nhạt
anh ơi
tóc của em càng chải càng rối
bời
ngày đi qua là mỗi ngày em
thua thiệt
rồi, thời gian nào - thời
gian nào chưa thể biết
em chạy qua thiên-đình sống
với chị hằng
trăng tròn hay trăng khuyết
vẫn còn trăng
luôn mát rượi hơn là mặt trời
đỏ chói.
Trang Y Hạ
Saigon những ngày đi mần thợ
hồ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét