Vắng Bậu
Phong kỷ niệm bậu đi nở tràn
ra nứt tủ
phiến chỉ chật lời chưa biết
gởi nơi nao
buổi đồng không bụng no thời
nước lũ
cóc nhái ễnh ương hẹn nhau trỗi
khúc dạ cồn cào
cá linh nhớ quê - theo dòng -
chừ bỏ đi đâu mất
điên điển thẫn thờ cũng làm
biếng phơi bông
bụi dừa nước vái trời xin đừng
- lở bờ lở đất
nước xiết đỏ ngầu xói tim - ri
rỉ máu hồng
ơn ớn lạnh xuống xuồng lên kênh
mua rượu
vừa chèo vừa ngụm tới nhà lưng
lửng nửa chai
bậu vắng - có còn ai nữa đâu
- bạn hữu
bỏ đi tít tắp bao năm chẳng
thấy mặt thấy mày
triều dâng nâng giầm tiễn bậu
ra thành phố
nhửng ròng hối hả đưa hồn về
đậu bến cô liêu
từ bữa bậu đi - mây sinh tật
kéo trời nghiêng đổ
thấm ướt bóng hoàng hôn bịn
rịn bỏ chiều
bờ ruộng vòng vo ngắm chân
trời mòn mỏi
lúa con gái đương thì ngoảnh
lại đã chớm già
mùa gặt tới thiếu người - ngồi
giữa đồng than hỏi
con sáo đậu nơi đâu - con
sáo tếch phương xa
ngồi uống rượu tâm tình cùng
đất trời tối tối
thấy mắt bậu mơ màng trên quảng
dã tựa vì sao
lẩn quẩn phận lục bình -
trách thân rằng có lỗi
nghĩ về nhau quay quắt ôm
gió bão lộn nhào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét