Nắng
Bậu qua bóng ngã chiều xưa
vương tơ hồn lịm dây dưa đó
giờ
vần vò gầy ý đan thơ
ôm ghì thời khắc mịt mờ hỗn
nguyên
bậu qua ngã mộng vô thiền
chân tình gập gãy xô miền tịnh
không
kiếp trôi vướng sắc chim lồng
đất xa cúi lượm giọt nồng
nàn rơi
đưa tay giở lấy mặt trời
vùi buồng tim lạnh ấm lời
nghĩa nhân
vạch truồng - đầu ngụy đuôi
chân
hổ ngươi Đồng Tử khỏa thân
cát vàng
chìm địa ngục nổi thiên đàng
lũng sâu rớt xuống non ngàn
bay lên
lục bình chạy kiếm tuổi tên
tầng mây dội ướt bồng bềnh bậu
ơi
từ khi neo tuột xuồng trôi
còng già say sóng nằm ngồi nhớ trăng
vòng vo phận số chị hằng
nắng say ngủ bỏ đêm cằn cõi
trông.
Trang Y Hạ
Bến đò Kênh Đôi, Hưng Phú -
1985
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét