Ô Kỷ Niệm
Con đường cũ vẽ từng ô kỷ niệm
một con cờ lạc nước bước
sang sông
cố moi móc cuối chân trời
mây tím
ảo ảnh còn trong hiện thực
xa xăm
người ra đi chưa viết lời từ
biệt
sợi mây đen trì vai nhỏ cuốn
theo
vắng cả hồn gương soi dò mắt
biếc
bóng mây chiều sà thấp trượt
đỉnh đèo
người ra đi giọt sương còn
ngái ngủ
viên chẳng tròn bỏ xuống khoảng
trời khuya
nước chậm lớn để thành cơn bão
lũ
dòng thời gian sớm vội vã chia
lìa
hai bên đường hai hàng cây dợm
bước
lá ngó nghiêng không kịp nói
điều gì
thủy triều đọng châu thân đà
thấm ướt
chưa cầm tay hình như đã cố
tri
ước hóa thân đi làm chân phu
quét
sạch dấu giày giẫm nát bóng
hình xưa
đêm buồn lắng ác mộng về -
la hét
lối chắn ngang bởi thời khắc
phỉnh lừa
con đường cũ chứa tràn ô kỷ
niệm
chất nặng tâm rạn nứt vết
thăng trầm
không hoàng hôn mà mỗi ngày
tắt lịm
giọng cười vang mà bốn hướng
lặng câm
ánh mắt người dõi vô vùng phố
mới
có thấy ai dạo bước buổi
hoàng-kim
có khi nào để ngõ lòng nghĩ
ngợi
nghịch lý rằng: đá nổi - áng
mây chìm.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét