Ngọn Đồi Cuối Cùng
Tia nắng mỏng dát triền đồi
loang lỗ
bầy chim nghiêng con mắt liếc
cây rừng
thân chàng ràng nghĩ thương
nơi cố tổ
ngọn gió lùa lành lạnh phía
sau lưng
mây lang thang giật mình tìm
chỗ ẩn
khói trận tiền nhả từng sợi
hương thầm
mù sương đợi tiếng chuông
ngân nghe khấn
núi gồng mình chở bóng tối nặng
thân
nước suối mát vỗ về hạt gạo
sấy
người lính nhai sỏi đá dưới
chân mình
thân độ lượng vẫn tròn quay
mình mẩy
tiếng cười vang rung từng bước
chiến chinh
hoàng hôn nuối ngọn đồi lần
sau chót
họng súng im ngồi nghe thở đều
đều
lật đế giày tuổi xuân mòn
theo gót
con chim heo khàn giọng vẫn
cứ kêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét