Đêm Tháng Mười
Thân tặng
nhà thơ - Trang Y Hạ
Đêm tháng Mười mưa rơi trút
nước
Ai ngậm ngùi qua khung cửa lẻ loi
Đi hết quãng người ta lại... luân hồi?!
Ký ức lùa về một thời trai trẻ.
Ai ngậm ngùi qua khung cửa lẻ loi
Đi hết quãng người ta lại... luân hồi?!
Ký ức lùa về một thời trai trẻ.
Lũ chúng tôi một thời nhỏ bé
Chưa biết một đời thua thiệt đợi chờ.
Bạn bè giờ thằng quéo quắt chỏng trơ
Trí thức còn… ngủ trên căn gác xép.
Chưa biết một đời thua thiệt đợi chờ.
Bạn bè giờ thằng quéo quắt chỏng trơ
Trí thức còn… ngủ trên căn gác xép.
Đêm tháng Mười có ai mộng đẹp
Mưa ngoài trời qua cửa kính ô tô.
Đứa trẻ không nhà run rẩy mẩu bánh khô
Mơ xa lắm ngày mai nắng ấm…
Mưa ngoài trời qua cửa kính ô tô.
Đứa trẻ không nhà run rẩy mẩu bánh khô
Mơ xa lắm ngày mai nắng ấm…
Chuyện quê hương nỗi buồn
sâu thẳm
Như xác người chìm đắm đại dương
Như góa phụ lần tìm chút nắm xương
Xác Anh linh đã một thời oan khuất.
Như xác người chìm đắm đại dương
Như góa phụ lần tìm chút nắm xương
Xác Anh linh đã một thời oan khuất.
Đêm tháng Mười như dài không
dứt
Với người tù chờ công lý tự do…
Đêm cũng dài với tiệc đắm xa hoa
Vun bằng máu người dân tôi vô tội.
Với người tù chờ công lý tự do…
Đêm cũng dài với tiệc đắm xa hoa
Vun bằng máu người dân tôi vô tội.
Chuyện quê hương có bao giờ
em hỏi
Biết bao giờ ta gặp lại nhau?!
Cùng chung tay xây đắp mảnh đất màu
Đã thắm máu bao anh hùng hào kiệt.
Biết bao giờ ta gặp lại nhau?!
Cùng chung tay xây đắp mảnh đất màu
Đã thắm máu bao anh hùng hào kiệt.
Đêm tháng Mười đêm dài đất
Việt
Nhớ từ ngày cánh võng à ơi
Tiếng quê hương, tiếng Mẹ ru hời
Mang theo mãi đến ngày về với đất…!
Nhớ từ ngày cánh võng à ơi
Tiếng quê hương, tiếng Mẹ ru hời
Mang theo mãi đến ngày về với đất…!
Phạm Minh Tuấn
(2018.10.03)
Lời Gió
Mưa,
Nhà thơ Phạm
Minh Tuấn tặng Trang Y Hạ - một bài thơ “Đêm Tháng Mười”. Tựa bài thơ là tôi đặt
theo ý thơ, vì Phạm Minh Tuấn không bao giờ đặt tựa. Ví dụ: bài thơ cho dù
không là tuyệt tác, cho dù không là hoàn hảo đi chăng nữa. Nhưng nội dung hàm
chứa một tư tưởng lớn của một kẻ sĩ, của một người trí thức trước thời cuộc nổi
trôi và dằng xé bởi sự tráo trở lừa dối mà tất cả đều xem đó như là một cứu
cánh đãi bôi nhau, mà quên bẵng đi cái vốn thiện lương có sẵn từ thời cha ông
truyền lại.
Tháng Mười –
chữ Mười viết hoa – đã cho người đọc hiểu rằng từ tháng Mười xa xưa – (cơn mưa
của tháng mười trải ra tràn lan trên mặt đất, tạo ra một cơn dông bão đi qua
tàn phá không biết bao nhiêu làng mạc cũng như mạng sống của con người trên
hành tinh nhỏ bé nầy, để rồi tàn lụi một cách êm đềm như chưa có chuyện gì…). Vậy
mà có nơi cơn địa chấn của bão lũ tháng Mười còn âm ỉ chưa chịu chấm dứt, cái lạnh
tháng Mười còn làm cho một số nơi, một số người đang sống bị cảm lạnh.
Mưa đêm
tháng Mười dai dẳng, kẻ ưu tư ngồi trong của sổ - cửa sổ càng lúc càng hẹp dần
(cả nghĩa bóng và nghĩa đen). Ký ức muộn phiền xô ngã thời tuổi trẻ ướt đẫm khi
nhìn qua giọt mưa rơi ngoài trời và một vòng luân hồi tuổi đời mộng mơ thời tuổi
thơ qua một thung lũng – nơi tình yêu bị chôn vùi chỉ còn lại một nửa…! Tuổi
thơ chưa trưởng thành đã nhận được giấy báo rằng: thua thiệt mất mác đau thương
đang chờ ở phía trước. Và cho tới khi trưởng thành, bản thân và bạn hữu với vốn
trí thức lẩn quẩn trong đầu đã phản ứng ngược làm cho sinh bệnh và ngủ yên.
Ngủ yên
nhưng mộng mơ không đẹp ở trong tháng Mười, bởi giọt mưa - trên đồng quê, trên
non ngàn - chứ giọt mưa không làm ướt một số người ưa chuộng tháng Mười. Mưa sẽ
làm cho cơn đói kéo dài mà thức ăn thì không còn bao nhiêu – nắng ấm thì xa vời.
Chuyện quê hương nỗi buồn sâu thẳm. Đáng lý
ra chuyện quê hương đâu phải của riêng ai? Tại sao vương nỗi buồn sâu thẳm mà
không dám góp ý - góp ý thì có ai nghe cho đây...! Người trí thức, kẻ sĩ cảm thấy
vô cùng cô đơn chính trong ngôi nhà của mình. Để rồi ra đi – ra đi trong đánh đổi
bằng cả sinh mang cho sóng dữ… Vết thương quê hương chưa lành trên thân thể người
quả phụ, trên thân thể người lính đôi bên và hồn thiêng người đã khuất. Cơn mưa
tháng Mười như nhát dao cứa vô thân thể người tù nơi rừng thiêng nước độc.
Nhưng mùi vị chiến thắng vui cười thâu đêm trên từng bàn tiệc; trên từng chiến
lợi phẩm vun đầy; trên từng lời hoan hô … Và nước mắt hòa máu của người dân nơi
vùng đất vắng bóng người.
Biết vậy
nhưng nào ai có dám nhắc chuyện quê hương – thiếu cơm, thiếu áo… Chia ly vẫn
kéo dài, càng kéo dài cho vun tròn thế kỷ vẫn chưa gặp mặt anh em…! Thôi thì đừng
nhắc chi tới chuyện đội đá vá trời cho vô ích.
Mưa tháng
Mười vẫn còn kéo dải qua từng đêm trên quê hương Việt. Lời ca dao mẹ ru không đủ
sức để cho các con của mẹ ngủ nữa rồi mẹ ơi! Chúng con đang thao thức chờ và chờ,
không là bình minh thì ít ra cũng là ánh sáng chập chời của một que diêm…!
Chân thành
cảm ơn nhà thơ Phạm Minh Tuấn!
Trang Y Hạ.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaNhà thơ Phạm Minh Tuấn tặng Trang Y Hạ - một bài thơ “Đêm Tháng Mười”. Tựa bài thơ là tôi đặt theo ý thơ, vì Phạm Minh Tuấn không bao giờ đặt tựa. Ví dụ: bài thơ cho dù không là tuyệt tác, cho dù không là hoàn hảo đi chăng nữa. Nhưng nội dung hàm chứa một tư tưởng lớn của một kẻ sĩ, của một người trí thức trước thời cuộc nổi trôi và dằng xé bởi sự tráo trở lừa dối mà tất cả đều xem đó như là một cứu cánh đãi bôi nhau, mà quên bẵng đi cái vốn thiện lương có sẵn từ thời cha ông truyền lại.
Trả lờiXóa