Thư viện

26/1/19

Ngày Ghé Qua Lộc Hưng



                               Em bé gái Lộc Hưng

            Ba lô nặng sách bé ngồi
           Chữ nào tô đẹp quãng đời thơ ngây!


NGÀY GHÉ QUA LỘC HƯNG

Thơ Trang Y Hạ

Chiều ghé qua Lộc Hưng
buồn dâng lên vời vợi
nghe ai đang nhắn gởi
viết dùm nỗi oan khiên.

Từng cọng rau ngửa-nghiêng
nước mất còn đâu lớn
ngọn gió lùa gờn-gợn
mùi tử khí đâu đây

Bầy chiên lạc nhìn cây
thánh giá âm thầm nguyện
lòng thành Chúa đã biết
quỷ dữ với sa tăng

Tuổi thơ chạy lăn xăn
qua từng căn đổ nát
nhà tan thân lưu lạc
xuân nào cho các em

Nghe lòng xót xa thêm
nhớ về mùa xuân cũ
tết Sài Gòn ủ rũ
đạn giặc pháo giao thừa

Cuối năm trời không mưa
xác lẫn hồn ướt nhẻm
ông táo ra đầu hẻm
gọi xe ôm về trời.

Trang Y Hạ
23 tháng chạp 2019.


LỜI GIÓ MƯA:

Bữa đó Trẫm có ghé qua,
làm Vương không Chủ đứng xa mà nhìn.*
Chang chang nắng cháy mây kìn,
xối ngàn giọt nước ai vin nhánh sầu!?
(Trang Y Hạ).

CHẠY GIẶC
Tan chợ vừa nghe tiếng súng Tây,
Một bàn cờ thế phút sa tay.
Bỏ nhà lũ trẻ lơ xơ chạy,
Mất ổ bầy chim dáo dác bay.
Bến Nghé của tiền tan bọt nước,
Đồng Nai tranh ngói nhuốm màu mây.
Hỏi trang dẹp loạn rày đâu vắng,
Nỡ để dân đen mắc nạn này?
(Nguyễn Đình Chiểu).

KIỀU
Hàn huyên chưa kịp giãi giề, (Câu 575)
Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao:
Người nách thước, kẻ tay đao,
Đầu trâu, mặt ngựa ào ào như sôi.


Một dây vô lại buộc hai thâm tình. (Câu 579)
Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh,
Rụng rời khung dệt, tan tành gói may.
Đồ tế nhuyễn, của riêng tây,
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham.
(Nguyễn Du)

Hai ông thi sĩ Nguyễn Du & Nguyễn Đình Chiểu đã để lại đời sau những câu thơ như câu “Sấm” xác thực còn hơn cả sấm Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Không rõ em bé Lộc Hưng cõng cái chữ, cái nghĩa nặng nề ở trong ba lô ngồi tự lự tiếc thương lẫn xót xa khi tận mắt chứng kiến ngôi nhà của cha mẹ bà con bị san bằng. Chắc chắn trong lòng cô bé lo lắng rồi đây gia đình sẽ đi về đâu?! Và, không biết bây giờ cô bé ở đâu? Có còn niềm tin để tiếp tục học hành hay không?

Trang Y Hạ

* Theo Hán Tự, Chữ Vương (vua) nhú đầu, thành chữ Chủ.

Trong "The of Reason" của Triết gia Tây Ban Nha (George Santanaya) cuối thế kỷ 19, có nói:
- "Những kẻ nào không nhớ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ thì thế nào cũng bị rơi vào hoàn cảnh tái diễn lịch sử".














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét