ĐỨNG DẬY ĐI
Thơ:
Trang Y Hạ
Đất
kêu cỏ lớp xanh rì
lá
khều sỏi đá thầm thì rong rêu
chân
nhang vọng khói cay chiều
nằm
trong mộ giữ bao nhiêu sự tình
lay
hoài cứ mãi thinh thinh
dậy
đi, ôn buổi chiến chinh đã tàn
nằm
lỳ tội lá cưu mang
cây
ngửa mặt đứng than van cùng trời
buồn
ve rót giọng chưa vơi
ấy
người ấy giấu nhiều lời hỏi thăm
dậy
đi gom bóng trăng rằm
soi
vô trong khoảng tối tăm để mà
lấp
bồi bãi rợn tha ma
vận
áo trận giữ sơn hà riêng chung
ly
tràn bạn hữu trùng phùng
một
thời ngạo nghễ xóa khung trời sầu
dậy
đi rửa sạch thuẫn mâu
giũa
gươm lặng ngắm đêm thâu an bình
quăng
đi mấy thứ nhục vinh
miễn
là giữ đặng trung trinh cội nguồn
rễ
đàn mối chuột ăn luồn
xác
đau xót xác mưa tuôn ngắn dài
ăn
nhờ, ở đậu bấy nay
quê
cha mẹ, ủ tháng ngày tả tơi
dậy
đi du ngoạn khắp nơi
để
nghe gian dối ngỏ lời kết thân
nằm
chi dưới đáy mộ phần
có
còn ai hiểu nghĩa ân đâu nào.
“Làm thơ là để gởi tấm lòng vô thiên cổ chứ không phải lưu danh nhứt thời” (Trần Tử Ngang)
“Lão ký phục lịch, chí
tại thiên lý
Liệt
sĩ mộ niên, tráng tâm bất dĩ”
Tạm
dịch:
(Ngựa
già nằm xuống, chí ngoài ngàn dặm
Anh
hùng xế bóng, tráng sĩ chẳng nguôi)
Trích
trong bài từ Quy Tuy Thọ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét