PHỤC CHỨC
Thơ:
Trang Y Hạ
Từ
lâu, quả là
quên
lửng mùi thơm của khói
súng...!
cô đơn lẫn khuất trong khe: đá,
cát...!
đêm tự dìu hồn
nhảy: Tango, Slow, Pasodoble, Valse. Rumba, Cha cha cha, Bolero...
mỏi...!
mệt đứ đừ thiệt là: chẳng
một ai
vỗ
tay
khen loài đom đóm lượn lờ ma quái tỏa ánh
sáng
suốt linh thiêng (chiêu dụ) cho một ngày
mai mốt nầy sẽ có sấm động của thiên
lôi ra bửa
linh hồn chưa muốn chết
dấp ở
trên vùng tranh bông nở trắng đồi,
núi nhòa màu tang
tóc thiếu phụ rối ren cảm thán cho những ai
có
nhiều người tham gia dòng nước mắt
nhỏ
xuống vận nước đang sôi
sùng
sục hơn một thế hệ đi trong lầm lũi
tìm:
phương giác
không
phương giác
mù phương giác!
...
quả thiệt dại dột, bởi ngó lơ
là nắm cái đuôi con trâu, vểnh tai
nghe
tiếng sáo chiều của đám mục đồng
áng
chừng ngàn năm còn vọng câu ca dao
cứa
ra từng mảng da thịt, vàng sáng
soi
lên chồng sách thánh hiền
thục
nữ mặc áo bà ba
chèo xuồng, ngửng
mặt hái bông
điên
điển chao đảo theo sóng mùa
nước
nổi trôi hết lớp phèn nâu
nhạt
màu lung linh hồn người
con
trai một thời ngửi quen khói
súng;
(cấp bậc, chức vụ)
hồn nhiên ngủ yên trong mơ rằng đã được
ở đất âm ty
hãnh diện phục
hồi chức: Phán Quan
sát mọi nơi, bắt bỏ vô chảo dầu mấy đứa: ác độc, ác
bá,
ác nhơn
nhởn
nhơ (giết người, hốt-của) trên chốn trần
gian
dối gieo tai ương
bướng chẳng quay đầu...!
Trang
Y Hạ - 2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét