LƯỢM
Cúi
mặt xuống lượm lá xanh vừa rụng
rừng đìu-hiu cây ngưng
lớn than trời
gió thương thổi xác lá
nằm vô thúng
tặng cho mây làm quà biếu
ngàn khơi
cúi mặt xuống tìm
áng mây còn mất
nắng vài tia nhọn hoắc
chĩa nhức đầu
mưa vài giọt quất vô
thân đau thắt
da cát vàng kiêu hãnh rũ trắng phau
cúi mặt xuống lượm bóng xiên dương liễu
chưa đụng tay bóng theo gió bay xa
tim đập mạnh dường như
là đã hiểu
biển bây chừ chẳng lẽ
hết mặn-mà
cúi mặt xuống lượm
mắt nai trên cỏ
lớp cỏ già che lấp giọt
long-lanh
du theo sóng thời gian cày
méo-mó
lệ Huyền Trân hóa ngọc
bước không đành
cúi mặt xuống lượm
tóc mai dài ngắn
đã đứt đâu, còn vướng-víu đôi chân
chưa hờn dỗi, chưa một
lần cắn đắn
nợ ngập tâm, nợ tiếp nợ, nợ nần
cúi mặt xuống lượm
cục sầu tươi rói
nong phơi khô ngâm rượu
rưới hoàng mai
câu hỏi khó đời biết đâu để hỏi
ngâm trong lòng chờ men dậy trình bày
cúi mặt xuống lượm
dấu chân bụi lấp
gót chinh-nhân tiếc bỏ
lửng lâu rồi
cô đơn vọng giữa rừng
người tấp-nập
mục cung thương tựa một
bóng ma trơi
cúi mặt xuống lượm
linh hồn vất-vưởng
giấu vô đền, vô miếu
ngụ qua cơn
Thiên-Đàng rộng Nát-Bàn đà có hướng
chút thịt da bón lùm cỏ
xanh rờn
cúi mặt xuống gom
mảnh tình rách nát
đem về khâu liền lạc
vết chiến-chinh
chỉ nhân ái liền da thôi
đau rát
đường về sau chắc hẳn
hết gập-ghình
cúi mặt xuống lượm
cảnh đời lưu lạc
hòa bình đau xơ-xác cả
quê hương
từng nát bấy bao con
người chất phát
triệt buộc chi cho tới
nỗi cùng đường
cúi mặt xuống lượm
tuổi xuân vung vãi
của ngày xưa và của cả
hôm nay
đất quê thuở mong ngày ôn ấm lại
giữa phương xa lơ-lửng
mảnh hình hài
cúi mặt xuống lượm
châu thân nhợt nhạt
bỏ vô hòm lịch-sử hội
tiền nhân
cờ hỏng nước biết còn
ai gánh vác
ngửa mặt lên thế sự có ân cần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét