BÌNH CHÌM – HOA GÃY
NHẤT
dạ đem lòng thương nhớ tới
PHIẾN
hồn khép mở ước mơ mòn
TÌNH
nặng ngàn cân đành phải vội
CHU
xuôi chở nặng khối tình non
DĨ
vãng cầm vàng đâu thể luận
ĐÁO
mờ dông gió phải ra đi
NGẠN
níu đôi bờ lau lách khuất
BÌNH
an mát mái, biết duyên gì
TRẦM
bóng thâm sa, trời nuối tiếc
HOA
chưa khai nhụy lại chia xa
CHIẾT
đoạn thân tàn xanh cỏ biếc
DĨ
nhiên “hậu sự” xác trăng tà
ĐA
nhịp đời rung sầu cô quạnh
THỜI
gian nào dễ để phôi pha.
Trang
Y Hạ
Trích
trong thi phẩm “Sẽ Chở Bậu Đi”
"Nhất Phiến Tình Chu Dĩ Đáo Ngạn, Bình Trầm Hoa Chiết Dĩ Đa Thời”.
Trang
Y Hạ Tạm
dịch:
(Một
mảnh tình riêng đà ghé bến, Bình chìm, hoa gãy hỡi còn
đâu).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét