THẰNG EM KẾT NGHĨA
Trang
Y Hạ
Hắn
chuyển về phòng giam dãy năm đã được ba tháng. Hắn là
phạm nhân trẻ nhất trong số mười lăm phạm nhân ở
trong cái phòng chật hẹp nầy, tất cả “phạm nhân”
suốt cả ngày đêm - hai chân bị còng vào hai cái "U"
sắt !
Ông
Trưởng trại tù cho tôi biết:
-
... đây là những kẻ "trọng phạm" trong số ba
trăm trọng phạm chuyển về trại - cần phải “biệt
giam” một thời gian, sau khi lấy thêm lời khai và xem
thái độ thành khẩn của chúng nó khai báo mới cho ra lao
động bình thường.
Tôi
đang ở tù mà họ gọi là "học tập cải tạo"
vừa đến năm thứ tư, tuổi đời còn trẻ mang trong tim
bầu nhiệt huyết phục vụ quê hương đất nước...
Nhưng lịch sử gặp phải thời mắt nhắm, mắt mở, ù
ù, cạc cạc…, sang trang quá hấp tấp nên bầu nhiệt
huyết cuồn cuộn trong lòng tôi không có lối thoát, đâm
ra uất ức, nghèn nghẹn... rất là đau khổ !
Ông
Trưởng trại nói: "ra lao động bình thường" có
nghĩa là không bị còng hai cái "U" sắt vô chân,
sẽ được "tự do" theo các toán đi ra ngoài ruộng
rẫy lao động như mọi “cải tạo viên” khác. Còn hiện
tại số người "trọng phạm" nầy hàng ngày cán
bộ vẫn cho ra trước hiên ngồi đập đá dăm…, chân
vẫn bị còng nhưng chỉ còng một chân thay vì phải còng
hai chân như lúc ở trong phòng... Như vậy cũng còn có
phước, được hưởng ánh nắng mặt trời cho bớt ghẻ,
lác...
Mấy
tháng nay tuy tôi đang chịu trách nhiệm canh giữ mười
lăm người trọng tội "hình sự" nhưng thật ra
chỉ chịu trách nhiệm canh giữ vào ban đêm. Ban ngày tôi
phải đi lao động bình thường đến chiều tối mới về.
Trong số mười lăm người tù mà ông Trưởng trại tù
nói là trọng phạm đó có một người tuổi đời còn
rất trẻ - đó là Hắn. Tôi đoán tuổi của Hắn chừng...
mười bốn đến mười lăm tuổi là cùng. Dáng người
thằng hắn dong dỏng cao, hơi ốm, khuôn mặt hiền hiền
dễ mến, nước da trắng như da con gái, nói giọng Nam.
Tôi không bao giờ hỏi hắn bao nhiêu tuổi, phạm tội gì
để phải vô trại tù cải tạo? Tôi sợ hỏi nhiều hắn
ta sẽ nghi ngờ, mọi việc cứ để bình thường rồi đến
một lúc nào đó hắn ta cũng tự nói ra.
Một
bữa, tôi ngồi đọc tờ báo Văn Nghệ của trại cho
mượn, mới đọc được vài hàng thì ông Trưởng trại
đến. Ông dòm dòm, ngó ngó một hồi rồi nói:
-
Qua mấy tháng
"kèm cặp" anh thấy có đứa nào tiến bộ? Anh cứ
mạnh dạn "báo cáo" cho tôi biết, tôi sẽ cho anh
được quyền nhận lãnh những phạm nhân "tiến bộ"
đó ra lao động bình thường, nhưng chỉ lao động ở
trong “khu nội”, nếu anh để nó trốn thoát anh sẽ thế
vô…
Tôi
chợt nghĩ chỉ có thằng Hận nầy là nhỏ tuổi nhất,
lại hiền lành... Còn tội hắn gây ra như thế nào tôi
không cần biết. Dù hắn có cướp của hay giết người
thì hắn vẫn còn là một đứa con nít. Hơn nữa sự gợi
ý của ông Trưởng trại cũng tự hiểu như là một "chỉ
thị ngầm" - làm sao mà dám từ chối. Tôi lo lắng...
- không biết ổng có dò "thử" mình không đây...?
Sau nầy có chuyện chi ổng quy chụp cho cái tội "có
ý định thả tù" thì chết chắc ! Nghĩ là nghĩ vậy,
nhưng tôi vẫn mạnh dạn nói với ông Trưởng trại:
-
Dạ thưa
Trưởng trại. Tôi chỉ dám nhận một "phạm nhân"
nhỏ tuổi nhất trong số mười lăm “phạm nhân” ở
trong phòng. Nhưng tôi cũng xin ông Trưởng trại cho tôi
làm việc gần nó, chứ tôi đi làm bên ngoài suốt ngày
thì tôi đâu có theo dõi nó được.
Tôi
thấy mặt ông Trưởng trại giãn ra..., đăm chiêu nghĩ
ngợi... Ông thò tay vô túi móc ra gói thuốc rê, ông vê...
vê... vấn... vấn … một hồi rồi châm lửa đốt nhả
khói bay mịt mù…
Ông
Trưởng trại hỏi:
-
Anh có biết
hắn phạm tội gì không...?
-
Dạ thưa ông
Trưởng trại. Làm sao mà tôi biết được?
-
Hắn nhảy tàu
lửa thống nhất Nam Bắc đấy... ! Anh nên biết rằng
chuyến tàu "Thống Nhất" là chuyến tàu thiêng
liêng của tổ quốc Xã Hội Chủ Nghĩa, đã có biết bao
máu xương chiến sĩ cách mạng đổ xuống mới có chuyến
tàu xuyên Việt. Vậy mà đám thanh thiếu niên miền Nam do
chính các anh đầu độc văn hóa “Mỹ Ngụy” làm hỏng
hết tâm hồn thơ ngây của chúng nó. Chúng nó chỉ biết
làm điếm, làm đĩ, ăn cắp của nhà, của công... Nay
được giải phóng khỏi bọn Mỹ Ngụy kèm kẹp…, chúng
nó không biết ơn lại còn phá hoại thành quả cách mạng.
Chiến thắng đế quốc Mỹ và tay sai bán nước là một
chiến thắng Thần Thánh lớn hơn mọi chiến thắng của
nhân loại. Từ trước đến nay chưa có một quốc gia dân
tộc nào thắng nổi đế quốc Mỹ sừng sỏ và giàu mạnh
vào bậc nhất thế giới. Chỉ có cách mạng Việt Nam
"quán triệt chủ nghĩa Mác Lê Nin - bách chiến bách
thắng với ba dòng thác cách mạng" mới làm nên lịch
sử 30.4.1975 long trời lở đất...! Các dân tộc bị bọn
tư bản bóc lột trên thế giới - nay họ đang học hỏi
kinh nghiệm của cách mạng Việt Nam để giải phóng đất
nước của họ khỏi bọn Mỹ kèm kẹp. Chính các anh là:
“Ngụy quân, Ngụy quyền” cũng được cách mạng giải
phóng, vì vậy các anh phải biết ăn năn hối cải để
mà trở về với nhân dân, với sự nghiệp chống Mỹ cứu
nước "thành công tốt đẹp" như hiện nay, cách
mạng có thể thay thế cả trời cũng được.
"Ông
trời đứng lại một bên để cho Thủy Lợi đứng lên
thay trời".
Ông
trưởng trại kể một hơi công trạng... với vẻ mặt
rất ư là tự hào! Rất ư là hãnh diện!
Thấy
ông trưởng trại vui vui...Tôi định hỏi ông Trưởng
trại rằng:
-
“Đế Quốc
Mỹ giàu mạnh bậc nhất thế giới, vậy cách mạng lấy
vũ khí ở đâu, lương thực ở đâu để đánh cho... "Mỹ
cút Ngụy nhào"...? Mỹ rút quân hết từ năm một
chín bảy mươi hai (1972) rồi kia mà !? Tôi kịp nhớ là
ông Trưởng trại đã có nói: "Một
chiến thắng Thần Thánh...". Vậy là có "Thần
Thánh" trợ giúp nên mới thắng Mỹ Đế... ! Tôi im
lặng dù câu hỏi của tôi là thật tình, nhưng trong lúc
nầy đây thân phận của tôi là một người tù chỉ biết
im lặng ngồi nghe chứ không có quyền tranh luận hay lý
lẽ, biết đâu ông Trưởng trại "hiểu lầm"
ghép cho cái tội “phản động” vì không tin tưởng vô
cách mạng thì nguy to !
Ông
Trưởng trại, nói tiếp:
-
Vâng! Trại
chúng tôi đồng ý cho anh nhận hắn ra, nhưng phải luôn
cảnh giác và nghi ngờ... hắn trốn thoát. Chúng tôi đánh
thắng Mỹ Ngụy một phần cũng nhờ các yếu tố cảnh
giác và nghi ngờ - cũng như dùng "Bạo Lực Cách Mạng"
mới đưa đến thành công... Tôi cũng cho anh biết luôn là
ở bên ngoài mấy năm qua thành phần "phản động"
kêu gọi thanh thiếu niên vô rừng lập chiến khu chống
phá lại cách mạng nhưng đều bị chính quyền cách mạng
chúng tôi bắt hết. Anh đừng thấy bọn chúng nó còn nhỏ
tuổi mà khinh thường. Ngày trước anh hùng Lê Văn Tám
tuy còn nhỏ tuổi mà giác ngộ cách mạng đã tẩm xăng
vô người làm cây đuốc sống chạy bộ hàng... trăm
thước, nhảy vô đốt cháy kho xăng của giặc…!
Ông
Trưởng trại tù ngưng nói, có thể ông chờ cho tôi nhét
hết vô đầu mấy lời vàng ngọc của ông. Ông
Trưởng trại nhìn tôi có vẻ nghiêm trọng như muốn...
tiết lộ một chuyện gì... Tôi đoán vậy... Ông chỉnh
sắc mặt và hạ giọng nói:
-
Tôi cho anh
biết - chúng nó tuy còn nhỏ vậy mà có đứa đã leo lên
đến "Quân hàm... Chuẩn Tá" phản động đấy !
Ban đêm anh phải "kiểm tra" lại ổ khóa và từng
cái "U" sắt cho thật cẩn thận. Chúng mà thoát
ra được là chúng nó sẽ giết chết anh trước tiên !
Anh bị chết oan ức... Anh phải hiểu điều đó... Tôi
không hù dọa gì anh đâu.
Tôi
không hiểu tại sao "nhảy tàu lửa Thống Nhất"
mà trở thành "trọng án"? Phải đi tù cải tạo?
Tôi định hỏi?
Ông
Trưởng trại, nói tiếp:
-
Anh chưa hiểu
sự việc mà chúng nó khai ra đâu? Nhảy tàu thống nhất
thì có tội tình gì mà phải đi cải tạo cơ chứ? Chúng
nó có cả một nhóm ăn cắp tài sản Xã Hội Chủ Nghĩa
trên chuyến tàu từ thành phố Hồ Chí Minh vĩ đại đi
Hà Nội. Dưới đường đã có một nhóm khác tẩu tán...
Bọn chúng là cặn bã của văn hóa Mỹ Ngụy nên chuyện
gì xấu xa mà chúng nó chẳng làm. Văn hóa độc hại của
Mỹ Ngụy tay sai bán nước tiêm nhiễm làm băng hoại đời
sống xã hội miền Nam, cách mạng chúng tôi phải "giải
phóng" bằng mọi giá và sẽ "tẩy não" cho
sạch đầu óc bọn chúng.
Ông
Trưởng trại rít một hơi thuốc dài rồi ném cái tàn
thuốc ra ngoài sân. Ông hào hứng nói tiếp:
-
Tôi cũng cho
anh biết luôn. Muốn tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội phải có
con người Xã Hội Chủ Nghĩa. Nghĩa là phải: Ngay thẳng
- Thật thà - Trong sạch - Không ăn cắp tài sản nhà nước,
phải là một người đầy tớ trung thành của nhân dân -
tôn trọng sự thật và nói sự thật... Kiên quyết từ
chối mọi sự cám dỗ vật chất của bọn “thế lực
thù địch”; bọn tư bản, tư hữu bóc lột; phải triệt
để yêu thương Đảng, bảo vệ Đảng. Tóm lại, trong
chế độ mới không có tội phạm hay trộm cắp, mọi
người đều bình đẳng, làm theo khả năng, hưởng theo
nhu cầu. Đời sống rất là: tự do, sung sướng; muốn đi
đâu cũng được, muốn ăn ngủ ở bất cứ nơi đâu cũng
được!
Tôi
ngồi im nghe ông Trưởng trại "quảng cáo" cái xã
hội... sao mà quá sung sướng không khác gì ở trên thiên
đường! Tôi nhớ lại câu chuyện kể của ông thầy dạy
Việt văn ngày xưa:
"Trước
cửa của một quán ăn nọ có treo một tấm bảng trên đó
có ghi câu: "Mai Ăn Không Phải Tính Tiền".
Thực
khách thấy vậy kéo nhau đến ăn rất đông. Ăn xong chủ
quán vẫn tính tiền như thường. Thực khách thắc mắc.
Ông chủ quán ăn
bước ra ngỏ lời cảm ơn thực khách và vui vẻ trả
lời: “Mai ăn không phải tính
tiền...! Mong qúi vị tiếp tục mai
tới
ăn... Còn hôm nay xin quí vị tính tiền dùm cho".
Điệp khúc "Mai ăn không phải trả tiền!" Là một
lời hứa cho một sự hy vọng, quả thật là hay!
Tôi
nói:
-
Dạ thưa ông Trưởng trại. Trại có: Bờ thành
cao, hào sâu, chông cắm lởm chởm... Bên trong dây điện
giăng mấy lớp đụng vô là bị giật chết liền. Ngoài
ra còn có tháp canh - bộ đội dòm ngó ngày đêm, thiết
nghĩ ai cũng qúy trọng sự sống nên chẳng dám liều mạng
trốn trại mà thiệt thân đâu.
Ông
Trưởng trại đứng dậy và chậm rải nói:
-
Chúng tôi biết
là như vậy, nhưng không nên ỷ lại. Thôi, vài hôm nữa
tôi sẽ có... Nghị Quyết về cái "khâu" nầy…
Hôm
nay tôi được đích thân ông Trưởng trại lên lớp một
cách đặc biệt thật là... "sáng mắt, sáng lòng"!
Đâu phải dễ gì mà người tù nào cũng được ông
Trưởng trại "ưu ái" như tôi vậy? Cho nên tôi
"hồ hởi phấn khởi" cố gắng thi hành cho xong
bản án: "Học tập tốt - Lao động tốt -
Chấp hành nội quy tốt" là được trở
về đoàn tụ với gia đình vui vẻ thôi!
Ban
đầu tôi nghe ông Trưởng trại nói chuyện "bảo
lãnh" người ra lao động, bởi vì lòng thương người
nên tôi nghĩ ngay đến "thằng nhỏ" chứ không có
ý gì. Nay nghe ông Trưởng trại nói "chúng nó
nhảy tàu lửa" thì trong lòng tôi hơi... mừng!
Thân phận người tù chính trị không khác gì con ếch
ngồi đáy giếng! Ngày tháng còn không biết thì làm chi
mà biết được tin tức ở bên ngoài kia chứ? Dù người
thân có vô "thăm nuôi" cũng đâu có dám hó hé...
Tôi được chuyển về khu nội làm bên hậu cần, còn
thằng bé làm việc phụ, làm bên kho thực phẩm khô của
những thân nhân người tù gửi vô cất trong kho!
(Sau
ngày "giải phóng" người miền Nam nhận được
quá nhiều những cái... "khâu", nói chuyện gì
cũng dùng chữ “khâu”. Tưởng tượng đó là khâu vàng
mà nào có phải! Khâu vá quần áo thì có...)
Thời
gian nầy tôi đã bước qua năm thứ năm "cải tạo".
Ban đêm trại cho mở "Căng tin" trên hội trường
để bán thức ăn có bán cả rượu đế Hòa Long, loại
rượu Hòa Long (Bà Rịa) ngon nổi tiếng uống vô cháy
cổ... Thức ăn mua bao nhiêu cũng có, riêng rượu chỉ bán
hạn chế và chỉ bán vào mỗi buổi tối thứ bảy. (Mỗi
người chỉ mua được một xị). Một tối thứ bảy tôi
rủ "thằng hắn” lên hội trường kiếm chút gì đó
để làm vài ly lai rai... Ở cái "Nhà hàng" tù nầy
không có ai phục vụ cho ai nên thằng hắn lăn xăn chạy
mua "mồi" bưng lại bàn; rồi tất tả chạy đi
mua rượu. (tất nhiên là tiền của tôi đưa cho thằng
hắn). Tôi ngồi nhìn thằng hắn "bận rộn",
nhưng rõ ràng là thằng hắn còn y chang tính nết trẻ
con... Tôi thương hắn quá ! Ngày xưa ở tuổi nầy tôi
còn đi học, còn được sự bao bọc của cha mẹ; được
sự chỉ bảo của Thầy Cô, cuối cùng là được ăn no,
mặc ấm... Tôi cảm thấy mình có lỗi với thằng hắn -
nói rộng ra là có lỗi bởi buông súng "đầu
hàng"...!
Thằng
Hắn lí nhí rụt rè nói:
-
Em chưa biết
uống rượu nhưng bữa nay em sẽ uống (nháp) một ly với
anh cho vui! Anh Tư ơi! Không biết em có bị giam ở đây
lâu không vậy? May cũng nhờ có anh "đỡ đầu - bảo
lãnh" nhận em ra lao động bên ngoài chứ không thì bị
cùm hoài khổ thân em lắm! Em không biết lấy cái chi để
mà đền ơn cho anh... Em phục cái lòng thương người cũng
như tính hào phóng chịu chơi của anh. Anh nhận em làm em
"kết nghĩa" nha anh?
Tôi
nhìn khuôn mặt "con nít" của hắn, cười nói:
-
Chú em mầy
đừng có trốn trại là "đền ơn" cho anh rồi
đó! Chú mầy trốn trại là anh đây phải thế vô chỗ
của em, như vậy là anh hết đường về nhà - Ừ, "kết
nghĩa anh em" cũng hay... ! Nào, rót rượu đi! Cụng ly
và cạn ly rượu xoay chừng nầy là đã trở thành anh em
kết nghĩa!
Uống
xong ly rượu là thằng hắn bắt đầu rề rà:
-
Anh Tư ơi, em
năm nay đúng mười lăm tuổi, là công dân Sai Gòn - Thủ
Thiêm. Nhà em ở trong đồng. Mẹ làm ruộng, cha trước
kia đi làm Cán bộ Xây Dựng Nông Thôn bị thương nên
giải ngũ trở về nhà. Em có hai người em gái còn đi
học, riêng em nghỉ học từ ngày "giải phóng" để
phụ cha mẹ làm ruộng. Bây giờ thì hai đứa em gái của
em cũng nghỉ học luôn rồi…!
Tôi
nhìn vô mắt thằng em dò hỏi:
-
Mần ruộng
không lo mần ruộng mà lo đi nhảy tàu hỏa... để cho bị
bắt là sao...?
Thằng
em kết nghĩa, phân bua rằng:
-
Anh đâu có
biết từ ngày mấy "ổng" vô Nam, mấy ổng thấy
cái gì cũng mới lạ nên mấy ổng vơ vét chở về ngoài
Bắc hết ráo...! Thành phố Sai Gòn kiệt quê không còn đủ
gạo để ăn, ai còn vàng bạc, đồ đạt... trong nhà cứ
đem ra chợ trời bán để sống trong xã hội mới. Bán
lần, bán hồi cũng hết sạch, cuối cùng rồi cũng phải
đi "kinh tế mới" khổ trăm bề ! Anh ở trong trại
"cải tạo" nầy thì làm sao mà anh biết được
những chuyện xảy bên ngoài xã hội mới kia chứ?
Tôi
hỏi:
-
Vậy họ chở những đồ đạc của cải ấy ra
miền Bắc để làm chi? Hằng ngày các anh được lên lớp
học tập "bồi dưỡng chính trị". Mấy ổng cán
bộ nói - ở ngoài miền Bắc đã tiến lên Chủ Nghĩa Xã
Hội giàu có, đầy đủ rất là sung sướng rồi kia
mà...?
Thằng
em kết nghĩ hỏi vặn lại:
-
Vậy chứ...
theo anh mấy ổng tịch thu "chiến lợi phẩm"
trong miền Nam ùn ùn chở ra ngoài miền Bắc để làm cái
chi... ?
Tôi
cười và thầm nghĩ chú em nầy cũng ba gai đây. Mình đã
không biết mới gạn hỏi hắn, Hắn lại hỏi ngược lại
mình.
Chú
em kết nghĩa nói tiếp:
-
Anh ở trong
trại tù "cải tạo" mấy năm nay lúc nào cũng
nghe mấy ổng lên lớp chửi không tiếc lời: “Kinh tế
miền Nam là kinh tế phồn vinh giả tạo đó sao”?!
Tôi
nói:
-
Chắc mấy ổng
chở mấy cái thứ đồ phồn vinh giả tạo đó ra ngoài
Bắc để... "đốt bỏ" cho sạch đất nước chứ
ai lại xài những thứ đồ giả đó làm chi ?
Thằng
hắn cười ngất, nói:
-
Em xin lỗi anh
trước mới nói nha! “Đốt”, đốt... cái đầu “hiền
khô” của anh thì có. Cha em thường hay nói - người nào
mà... "hiền quá, hóa... ngu"! Chẳng biết anh có
phải thuộc loại người "hiền" như ba em nói hay
không nữa? Mấy ổng Bộ Đội có muốn đốt bỏ thì đốt
ở trong Nam nầy - chứ có ai đâu lại khùng điên ba trợn
chở ra tận ngoài Bắc mà đốt cho tốn xăng chứ?
Đến
phiên tôi cười vang... ! “Mới nói khích tướng thằng
hắn chút xíu mà đã nổi khùng lại còn biết lý luận
phải trái... Quả là rất thông minh" !
Thì…,
anh nghe mấy ổng cán bộ nói:
“Ở
ngoài miền Bắc cái gì cũng có... Hàng hóa của ông Liên
Xô đem qua cho xài không xuể. Hàng hóa của ông Trung Cọng
chở qua cung cấp ăn thừa mứa, lại rất tốt...! Tốt
hơn cả hàng hóa của bọn Mỹ Ngụy. Mấy ổng còn nói:
Trăng bên ông Liên Xô sáng hơn trăng của bọn đế quốc
Mỹ nữa đó”!
Thằng
em kết nghĩa của tôi chỉ uống có một ly rượu mà coi
bộ nó đã quá bực bội nếu tiếp tục uống thì thế
nào hắn cũng nói chuyện huyên thuyên... Tôi thì thầm nho
nhỏ vừa đủ cho hắn nghe:
-
Nơi đây...
"Tai vách mạch rừng". Hãy giữ mồm giữ miệng...
Nghe chưa!
Hắn
ngoan ngoãn nghe lời rồi nghiêng nghiêng cái đầu nói
giọng hơi trầm:
-
Nói thật cho
anh biết, em không có tội lỗi gì ráo... Em tin anh nên em
mới nói ra, còn tin hay không tin là tùy nơi anh thôi.
Tôi
nghiêm mặt và chặn họng thằng em:
-
Đừng có nói
chuyện tào lao đó với anh. Không có tội thì mắc mớ
chi bị người ta đưa vô đây...? Dù nhiều hay ít cũng
phải nhìn nhận là mình có tội. Dù không có tội mà đã
vô đây rồi thì sẽ thấy tội ngay thôi! Không thấy tội
là không có đường về đâu em ơi ! Như anh đây chẳng
hạn, cách mạng bảo anh là tay sai, bán nước cho đế
quốc Mỹ, (Họ nói anh bán nước mà không chịu đưa ra
khế ước bán nước hay “công hàm” bán nước” để
mần bằng chứng). Vậy mà anh cũng phải chịu tội để
mà "học tập cải tạo” cho tốt để sau nầy đừng
có mà "bán nước" thêm lần nữa. Hiểu chưa!
Thằng
hắn lại phân bua:
-
Để từ từ
em sẽ kể hết cho anh nghe mà. Chuyện là như dzầy: Khi có
chuyến tàu "Thống Nhất Bắc Nam". Một hôm em gặp
thằng bạn của em. Nó rủ em đi mua hàng trong Nam đem ra
ngoài Bắc bán kiếm lời. Nó nói: Nó có người chú là
cán bộ thuở trước đi "tập kết" ra Bắc, hiện
có vợ con, nhà ở Phủ Lý, đâu đó... Chúng em mua hàng
trong Nam như: Radio, đồng hồ, viết máy, hộp quẹt Zippo,
bột ngọt... Đem ra ngoài Bắc bán. Gía cả chênh lệch
nên tiền lời nhiều... Tiện thể, em cũng muốn ra Thủ
đô Hà Nội xem có "quành tráng" như ở Sai Gòn
hay không? Tất nhiên là chúng em đi tàu chui, đi lậu, buôn
lậu... - chứ làm chi có tiền mà mua vé chính thức? Khi
nhảy được lên tàu rồi mới thấy sợ, sợ nhứt là
khi họ soát vé, hoặc đến ga nào đó nhân viên trên tàu
họ soát vé là phải nhảy xuống đường chờ cho tới
khi họ xét vé xong là tìm mọi cách nhảy lên tàu trở
lại để đi tiếp. Có một lần bị bắt, cũng may thằng
bạn có lá "bùa hộ mệnh" là ông chú "cán
bộ" nên bọn em chỉ bị "cảnh cáo làm kiểm
điểm ghi hồ sơ" rồi cho về ! Hơn nữa bọn chúng
em còn con nít mà. Người ta đi buôn lậu cả nước chứ
đâu chỉ có mỗi một mình bọn em đâu. Sau lần đó là
em biết sợ nên em ở nhà luôn.
Nhìn
vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên. Tôi nghĩ chắc "thằng
hắn" nói thật, vả lại thằng hắn lúc đó còn nhỏ
- còn nhỏ mà đã có máu phiêu lưu.
Tôi
lại tiếp tục hỏi hắn.
Này,
anh nghe mấy ổng cán bộ lên lớp nói:
Ở
ngoài miền Bắc dân chúng giàu có, ai cũng có nhà ngói,
đời sống thật sung túc... Còn riêng thủ đô Hà Nội
"quành tráng" lắm phải không chú em? Hãy nói thật
cho anh nghe với?…
Hắn
nhìn tôi, rồi lắc đầu nhè nhẹ, nói:
-
Anh Tư ơi là
anh Tư ơi... ! Anh lại thật thà là cha đứa dại nữa
rồi. Người ta giàu có sung sướng thì mắc mớ chi phải
chở hết những thứ vật chất "giả tạo phồn vinh"
ở trong miền Nam đem ra ngoài Bắc kia chứ? Đã giàu có
thì đi “giải phóng miền Nam” sung túc mần chi cho cực
khổ lại thêm chết chóc...Anh đi "cải tạo" lâu
đời anh đâu có biết chuyện chi ở bên ngoài xã hội. Ở
bên ngoài người dân vượt biên bằng mọi giá để đi
qua các nước tư bản bóc lột... Bởi họ thấy, họ biết
- qua những người thân bạn bè của họ ở ngoài Bắc vô
nói... Ở ngoài đó cái gì cũng có, chỉ thiếu cái "phồn
vinh giả tạo" của Mỹ Ngụy mà thôi. Anh rõ chưa hử?
Em nói thiệt, anh đừng có buồn. Trong chiến tranh mà tự
do nhân ái, nhân đạo… với kẻ thù như các anh thì mất
nước là phải đạo thôi ! Ở ngoài xã hội bây giờ vì
miếng cơm, manh áo... mà người ta: giành giật - đãi bôi
- ton hót - đon đả - dối nhau - lừa lọc nhau ghê lắm...!
Ngay thẳng thật thà cọng với đạo đức là không có
đất sống! Anh có biết tại làm sao mà em bị bắt vô
đây không?
Tôi
nói:
-
Làm sao mà anh biết, đừng hỏi tào lao thiên đế
như vậy.
Thằng
em tỏ vẻ buồn, nói:
-
Mấy ổng bắt
em là vì em... chơi "Bi da" ở trong quán đó!
Tôi
quá ngạc nhiên ! Ai đời bị đi tù vì mấy trò chơi tiêu
khiển đã tồn tại từ rất lâu đã hình thành thói quen
không thể thiếu trong một lớp người tư hữu ở miền
Nam. Tôi nghiêm mặt hỏi:
-
Ậy,
chú em mầy có say không đó? Cảm thấy say thì ra về ngủ
chứ đừng có mà nói bá sàm..., không khéo cán bộ nghe
được lại cho là "nói xấu cách mạng" ở tù
không có đường về đó em ơi!
Thằng
hắn cứ thủng thỉnh nói tiếp:
-
Anh ở hoài, ở
miết trong trong trại tù nầy nên không biết đó thôi.
Chơi bi da nè! Chơi bóng bàn nè! Mấy thứ đó còn nhẹ
tội - Chứ... nhảy đầm thì chết chắc! Người nào nhảy
đầm thì bị mang một tấm bản "mê nhảy đầm"
trước ngực, được các lực lượng: cán bộ, bộ đội
tại địa phương dẫn đi vòng vòng diễu phố … Em có
nghe một ông cán bộ ở phường nói:
"Trong
chế độ xã hội chủ nghĩa ta - không có các trò chơi vô
bổ, lố lăng như bọn tư bản bóc lột. Do đó cách mạng
phải dẹp hết các thứ - nhảy đầm, bi da, ping pông,
nhậu nhẹt bê tha ! Tất cả nhân lực dồn hết vô “Tập
đoàn, Hợp Tác Xã” để lao động sản xuất, nhằm:
"tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ
nghĩa xã hội” sung sướng gấp vạn lần xã hội tư
bản, tư hữu phản động” !
Tôi
nói cho thằng em kết nghĩa biết:
-
Này, nghe anh
nói đây ! Ông Trưởng trại cho anh biết: Em mầy cùng
đồng bọn nhảy tàu Thống Nhất là để ăn cắp tài sản
xã hội chủ nghĩa đó. Có đúng không ? Ổng còn nói
những thằng ăn cắp "tài sản xã hội chủ nghĩa"
là những thằng tối phản động, phải "trừng trị
thích đáng".
Thằng
em huơ tay phân bua lia lịa, nói:
Trong
tờ “kiểm điểm” của em, em đâu có ghi chuyện ăn cắp
tài sản gì đâu? Em chỉ ghi "đi tàu chui" mà
thôi. Trước giờ em chỉ biết có cái tội "chơi bi
da trong giờ lao động"? Vậy là mấy ổng moi móc hồ
sơ cũ ra mà áp đặt chứ làm chi có cái chuyện ăn cắp
ở đây. Mấy ổng muốn nói là quyền của mấy ổng. Em
nói thật đấy ! Thôi, chuyện trắng đen, có tội hay
không có tội từ từ hãy tính. Hôm nay em mượn ly rượu
nầy cảm ơn anh. Chúc anh nhiều sức khỏe ! Mai kia một
nọ thế nào anh em mình cũng còn gặp nhau mà.
Tôi
cười nói:
-
Chú mầy nói
như lời tiễn biệt, ớn quá !
Gần
một tuần nay vì bận rộn (nhận thêm mười người tù
hình sự mới nhập trại nữa) nên không gặp thằng em
kết nghĩa, cũng không thấy hắn lai vãng tôi cứ tưởng
hắn vẫn đang làm ở trong kho thực phẩm... Tôi đi tìm
mà vẫn không thấy Hắn ở đâu...? Hắn trốn ở đâu...?
Nào ai có biết...!
Không
ai nhắc nhở tới cái tên của hắn. Ngay cả ông Trưởng
trại gặp tôi thường xuyên nhìn vẻ mặt của ông cũng
bình thường. "một ngày như mọi ngày"...?
Thấy vậy tôi cũng không dám đề cập chuyện "thằng
hắn" trốn trại. Lạ hơn nữa là anh chị em tù nhân
cũng không hề hay biết. Tôi cũng không bị kỷ luật hay
làm kiểm điểm...? Thời gian nặng nhọc trôi qua, trong
lòng tôi lúc nào cũng hồi hộp lo sợ cái án vô hình
treo lơ lửng trên đầu không biết bao giờ nó siết cổ
đây ? Thực sự tôi sợ, ăn ngủ không yên, tôi cảm thấy
đường trở về nhà tăm tăm mù mịt... Người ta thường
hay nói "cứt trâu để lâu hóa bùn". Ngày tháng
trôi qua nhanh chóng mà không thấy ai đặt vấn đề "mất
tích" của thằng em kết nghĩa. Vậy là tôi yên tâm
và cảm thấy nhẹ nhỏm - hy vọng lại vươn lên - cho một
ngày mãn tù - dù không biết ngày nào mãn tù!
o0o
Chuyến
phà chiều qua bên kia bờ Thủ Thiêm chật ních người
cùng các loại xe đạp, xe máy, xe ba gác, xe xích lô và
những gánh hàng rong chen chúc... Chiếc phà gầm gừ chở
những khuôn mặt chăm bẳm qua sông mà chẳng thấy ai cười
sau một ngày lao động kiếm ăn trở về nhà. Lúc nầy
con nước đang rút, trên mặt sông những bụi lục bình
thi nhau hối hả chạy về xuôi... Tôi nhớ về ngày “đứt
phim” cũng nơi bến Bạch Đằng nầy hàng nghìn người
lính tráng, tướng tá, viên chức chính quyền Việt Nam
Cộng Hòa cũng như thường dân tranh nhau trèo lên tàu Hải
Quân "về xuôi" để trôi ra biển - trốn chạy
các "anh hùng giải phóng miền Nam” ! Tôi bồi hồi
nuối tiếc về "Hòn Ngọc Viễn Đông" của những
ngày còn Tự Do... Hồi tưởng về nhà hàng nổi Mỹ Cảnh
được các anh hùng đặc công cách mạng giải phóng miền
Nam đánh bom gây ra một cuộc thảm sát rùng rợn chưa
từng thấy vào tối thứ bảy, ngày hai mươi lăm, tháng
sáu năm một chín sáu lăm (25.6.1965)… làm chết hàng trăm
người cả lính, cả dân thường...!
Đứng
trên chiếc phà ngang, linh đinh, dập dình trên dòng sông
với hồi ức quá khứ... Tất cả vẫn còn đây, mắt vẫn
nhìn thấy, tay có thể chạm vào vùng kỷ niệm. Vậy mà
hoàn toàn xa lạ lạc lỏng tới muôn trùng... Tiếng ca
khàn... khàn... từ một người đàn ông "tàn tật…",
có thể (người ấy) là một anh Thương Phế Binh mất hết
số tiền trợ cấp ít ỏi ở trong “xã hội mới”. Anh
hát rong len lỏi qua từng chiếc xe và người một cách
khó khăn, vất vả, cái nón lưỡi trai sờn rách chìa
ra... Một vài đồng tiền lẻ rơi vô chiếc nón vải
nhưng hình như đồng tiền quá nhẹ không làm chao động
chiếc mũ trên cánh tay ốm tong teo của người hát rong.
Tôi
thấy một "bác xích lô" trông còn khá trẻ đứng
cách chỗ tôi đứng không xa mấy, anh ta đội cái nón lá
lụp xụp, cái vành nón lá bên ngoài đã tưa phất phơ
trong gió chiều. Bộ râu mép hơi rậm, nước da trắng
trắng. Trông dáng người khoảng ngoài hai mươi tuổi. Có
đôi ba lần "bác xích lô" nhìn tôi với ánh mắt
là lạ…! Tôi nghĩ, không lẽ là... thằng Hận...? Thằng
em kết nghĩa ngày trước ở trong tù chăng ? Mấy năm qua
trong lòng ao ước được gặp lại thằng hắn mà vẫn
"bóng chim tăm cá" ! Cũng có thể là Hắn lắm
chứ? Đã mười năm rồi còn gì !? Không biết bao nhiêu
sự thay đổi, đổi thay tới nghiệt ngả sau ngày gọi là
“được giải phóng...! Nếu quả đúng là thằng em kết
nghĩa ngày nào thì trong lúc nhứt thời khó mà nhận ra
nhau được. Bởi riêng tôi, từ ngày ra tù cũng phải lăn
lóc để kiếm kế sinh nhai từng ngày, thành ra cũng già
người đi thấy rõ. Tôi âm thầm lặng lẽ theo sau "bác
xích lô" trẻ người đó một khoảng cách vừa phải
đợi cho tới khi qua khỏi trạm bán vé qua phà phía bên
chợ Thủ Thiêm. Tôi rón rén vọt lên gần sát phía sau và
thình lình nói vừa đủ cho "bác xích lô" nghe:
-
Hận...!
Phản
ứng tự nhiên của con người là mỗi khi có một ai đó
thình lình - kêu đúng cái tên "cúng cơm" của
mình là buộc phải quay lại thôi ! Quả đúng y chang như
vậy ! Thằng em kết nghĩa của tôi cũng... giật mình quay
lại, hơi ngỡ ngàng nhưng không mấy khó khăn để thằng
hắn nhận ra tôi: Thằng hắn há họng..., sững sốt không
nói nên lời. Vẻ mặt vừa mừng... vừa sợ... vừa ngu…
ngu...!
Sau
vài giây thằng hắn mới định thần, ấp úng:
-
Anh Tư ơi !
Anh còn sống mà về hả anh Tư? Em hại anh rồi mà...! -
Hắn nói như mếu…!
Tôi
nhảy tót lên xe xích lô của thằng hắn. Cười hì... hì…
nói:
-
Chú mầy là
thổ địa. Chú mầy biết chỗ nào có quán nhậu gần đây
không? Hơi yên tỉnh một chút gần bờ sông càng hay. Anh
em ta tới đó mần lai rai vài xị... Chắc bây giờ chú
mầy uống rượu lên... "đô" rồi phải không?
Thằng
hắn tà tà đạp xe chở tôi đi và nói:
-
Em phản bội anh, em bỏ anh mà đi. Em ăn năn suốt
từ ngày trốn trại đến nay. Em biết thế nào trại cũng
bắt anh điền vào chỗ của em. Em hại anh mất rồi anh
Tư ơi !
Ngồi
trong cái quán lá nhỏ ngó ra bờ sông Sai Gòn, cụng ly
rượu đế bữa nay với thằng em kết nghĩa sau bao nhiêu
năm dài gặp lại sao mà ngon mà ngọt quá chừng...! Không
như ly rượu ngày còn ở trong trại tù uống với một
"thằng con nít" mà trong lòng thì chứa đầy lo âu
sợ sệt không biết thân phận của mình mai sau như thế
nào !?
Thằng
hắn toan định quỳ xuống xin tạ tội!
Tôi
trừng mắt... Quát...!
-
Chú mầy ngồi
im đó ! Không quỳ lạy chi hết. Hãy nghe anh Tư nói đây
! Chú em mầy bỏ trốn đi rồi, nhưng mọi chuyện ở
trong trại vẫn bình thường. "hết ngày
dài lại đêm thâu...". Tình hình vẫn yên lặng.
Anh Tư cũng không bị kỷ luật hay thế vào chỗ của chú
mầy. Chính anh Tư cũng thắc mắc không hiểu tại lý do
làm sao ? Chú em đừng sợ, chú em không có lỗi phải gì
với anh Tư nầy cả. Anh Tư nói thật đấy. Giờ anh chỉ
xin chú em nói ra sự thật cho anh Tư nghe là bằng cách nào
mà chú em có thể trốn trại một cách suôn sẻ như vậy?
Chú em mầy đúng là "Anh Hùng" chứ chẳng chơi
đâu!
Thằng
hắn đưa tay lên, gãi... gãi... cái đầu, mặt mày nhăn
nhó... như con khỉ ăn ớt nói:
-
Anh hùng cái
con khỉ khô gì anh Tư ơi!
Thằng
hắn bưng ly rượu lên uống một hơi sạch, khà một
tiếng, lấy tay phải đánh cái đét vô đùi, miệng phun
phèo phèo ra đất nữa chứ. Tôi nhìn vẻ mặt phong trần
của thằng em kết nghĩa mà trong lòng tôi dậy lên một
nỗi thương cảm...!
Thằng
hắn nghiêm giọng và bắt đầu nói:
-
Em đã có ý định trốn trại từ lâu… Em còn
nhỏ tuổi mà ! Vả lại, em có tội tình gì nghiêm trọng
đâu anh? Nhưng em sợ là sợ liên lụy đến anh mà em cứ
lần lữa hoài. Anh Tư ơi. Anh có còn nhớ mỗi buổi sáng
thứ bảy là nhằm ngày "thăm nuôi" không? Thông
thường buổi sáng thân nhân đến trại tù “thăm nuôi”
rất đông...! Người vô ra tấp nập…! Lúc đó em đang
phụ việc chuyển đồ thăm nuôi vô kho trại thì thấy
chị Thu, chị Thu cán bộ phụ trách "căng tin"
chạy đến kêu:
-
Thằng nhóc
kia, lại đây chị bảo:
-
Em đi theo chị
qua bên kia quốc lộ xách giùm chị hai thùng rượu đế
(hai mươi lít) đưa về “căng-tin”. Cẩn thận coi chừng
đổ bể đó.
Vậy
là em "ngoan ngoãn" theo chị cán bộ đi ra cổng
chính. Anh cán bộ gác cổng cũng thấy em, ảnh còn cười...
cười... với em nữa chứ. Em đứng xớ rớ trước quán
bên đường còn chị Thu cán bộ không biết bả chạy đi
đâu mất tiêu...? Anh biết không? Em vừa bước ra mép
đường thì thấy có chiếc xe đò gắn cái thùng sắt để
đốt nhiên liệu bằng than củi, to tổ tía phía sau đít
xe - chạy trờ tới bỏ khách... Một vài ba hành khách
xách đồ đạc, hành lý nhảy xuống xe thật nhanh. Có lẽ
họ đi thăm nuôi ?
Anh
lơ xe to con, lại hô:
-
"Gòn...
Gòn... Gòn...! Ai gòn không... ?! ".
Anh
lơ xe đó thấy em đứng lơ ngơ… Anh ta chạy nhanh lại
nắm tay em thật chặt tới nỗi đau điếng rồi lôi xềnh
xệch, hấp tấp đẩy em lên xe.
Anh
ta nhảy lên theo và hô lớn:
-
Tới luôn...!
Xe
vụt chạy... Vậy là coi như em đã trốn thoát...! Em có
lỗi với anh Tư nhiều lắm. Anh tha lỗi cho em nha anh Tư !
Đó là một dịp may từ trên trời rơi xuống phải không
anh, anh Tư...?
Hai
chúng tôi ngồi im lặng nhìn ra dòng sông. Trên mặt sông
con nước đã đứng…, những bụi lục bình chậm chân
không kịp về xuôi bây giờ chựng lại đang loay hoay xà
quần tìm cách thối lui... Biết bao nhiêu con người, biết
bao nhiêu hoàn cảnh vì chậm chân mà phải thối lui...!
Đâu có con đường nào để mà thối lui an toàn đâu ?!
Chuyện trốn trại của thằng em thì ra là vậy... ! Lỗi
Là lỗi của cán bộ trại tù nên họ mới "làm lơ"
chuyện trốn trại của thằng em kết nghĩa và buông tha
không truy cứu bất cứ ai... Nhân gian nói đúng “Không
ai cho không ai bất cứ cái gì...!”. Tất cả đều có
điều kiện (dù là điều kiện tình cảm). Khi chia tay...!
Tôi nhét vô túi áo của thằng em kết nghĩa chút tiền để
cho "thằng hắn" mua một chiếc xích lô chạy kiếm
cơm hằng ngày, thay vì phải đi thuê mướn quá là tội
nghiệp !
Thằng
em kết nghĩa nắm cái càn xe xích lô nghẹn ngào đứng
nhìn theo tôi chết trân... Có lẽ thằng em không ngờ rằng
tình "anh em kết nghĩa" cũng là tình anh em! Mấy
lần sau tôi có ghé trở lại để thăm nhưng không gặp
mặt thằng em, thằng em kết nghĩa của tôi...! Tôi cảm
nhận và cho rằng: Người em kết nghĩa lánh mặt tôi bởi
vì mặc cảm cái tội "phản bội" cho dù sự phản
bội đó không phải chính bản thân của thằng em gây ra.
Một tâm hồn còn thơ ngây đã được dạy dỗ trong một
nền giáo dục đầy tính nhân bản, từ đó: nhân cách,
tư cách, danh dự và lòng tự trọng hình thành và đã in
sâu vô trong tiềm thức nên đã biết nhận lỗi, nhận
trách nhiệm...!
Thằng
Em Kết Nghĩa của tôi cảm thấy xấu hổ và tự giày vò
bản thân...! Tôi hy vọng một ngày đẹp trời nào đó
anh em chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét