CẢM ƠN WI-FI
Buổi
nầy, chằng chịt “wi-fi”
nâng phôn, thấy mặt mỗi
ngày anh ơi
dù cho: cách biển, ngăn
trời
cầm phôn lên hẳn sẽ
vơi nỗi lòng
hết rồi bấc lụn
đèn chong
song khuya lá rụng căn
phòng lạnh tê
mần thơ ướt-át vỗ-về
gửi người ngàn dặm sơn
khê não-nùng
trăm lo, nào rõ
kiết, hung
chiến chinh mấy độ
trùng-phùng sao đây
gặp nhau quả thật trầm
trầy
thư lui tới, ngóng chân
mây ỉm lời
trăng mòn, liễu gục
buồn tơi
vô ra, rồi lại - đứng
ngồi chẳng an
giở tờ lưu-bút, mơ-màng
hai tà áo bạc chứa-chan
trĩu ngày
buổi này, chằng-chịt
wi-fi
nhắn tin, trao ảnh, trình
bày thiệt hơn
hết rồi, qua cổng
chờn-vờn
trước nhà em, - gió từng
cơn lạnh tràn
thơ tình, chừ hết
thở than
(anh ơi, anh hỡi, hỡi
nàng, hỡi em…!)
hết rồi, ao ước môi
mềm
wi-fi, hò hẹn suốt đêm
vui đùa
nghĩ buồn, - thuở
xửa, thuở xưa
thơ tình ướt gối mà
chưa cạn tình
bây chừ quả thật
văn-minh
mở phôn ra, thấy dáng
hình (nàng thơ)
mở phôn ra, - xóa
mong chờ
trong gang tấc, bỏ “bơ-vơ”
mặc đời
nhớ thì, thổ-lộ cho vơi
thương thì, gắng nói vạn
lời nào dư
yêu nhanh, yêu sớm,
tạ từ...
thời nào, cảnh đó - khư
khư thiệt là
thời xuân tựa một đóa
hoa
lẽ nào lem-luốc để mà
tiếc thân
mắc mớ chi, phải
lần-khần
wi-fi có, chớ phân vân
nữa mà
thôi đừng cách-bức châu
sa
để em trơ trọi giống
“bà góa” sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét