AI CÓ VỀ KONTUM
(Trường
Ca)
Có
nghe “nước mắt của rừng”!
Thấm
trong đất đỏ biết ngưng khi nào.
Ai
có về Kontum - xin chuyển mấy lời
tình
càng lớn hai bên bờ Dakbla
có
những đêm chong đèn ngồi viết
viết
thư tình gửi cho người phương xa.
Ngôi
trường xưa trốn vô dáng núi
hóa
tượng sững-sờ đắm chân mây
áo
dài vờn hoa dã quỳ mộng-mị
từng
cơn mưa đêm dai dẳng chốn nầy.
Có
những lúc ngồi với giọt sương bay
trên
dòng sông Dakbla ngược dòng kỳ-vĩ
bên
sông tuổi nhỏ thầm thì
ấm
vòng tay mẹ ôm con.
Lời
ru võng đong đưa quyện núi chon
von
ấp ủ bình an trong ngày
mưa bão
giọt sữa thấm vô
hồn con tỉnh táo
thấm qua
bãi bồi, mịn hạt phù sa.
Có
những lúc ngồi một mình với gió reo ca
đám
bắp đương thì con gái mượt mà
ghẹo
nắng lung-linh hoa nở trắng đồng
người
lính sữa ngồi bên bờ sông
Âm
thầm thương yêu đám bắp
nước
xà quần xoáy ngập hồn ước mơ
người
lính ấy đứng lơ ngơ
nghe
tiếng chuông nhà thờ
cuối
năm, thiên hạ rộn ràng bước vào mùa cưới.
Ai
có về Kontum - tôi sẽ gửi
còn
giấu trong lòng khe suối trong veo
còn
giấu trong lòng những tiếng đùa reo
vọng
thinh âm là
lạ...?
Chưa
một lần nhìn con cá
con cá
trắng bơi hai bên bờ mọc đầy rau dớn
chỉ
biết bồng súng đứng ở bìa rừng lởn vởn
canh
giữ loài thú hoang rập rình...
Ứớc
gì hóa vòi nước vỗ về trên làn da trắng tinh
nước
suối tự chảy vô
bi-đông, đầy bình
những
ngày chiến-chinh
lửa khói
nước suối thấm
vô bịch gạo sấy.
Gạo
sấy nở hoa, dưới ánh mặt trời nắng chói
nước
suối rửa sạch vết thương
nước
suối rửa sạch - mặt người lính để thấy
ngả
đường đi về phía mặt trời.
Nước
suối là liều linh dược tuyệt vời
hai
bên giành nhau máu đổ, xương phơi.
Ai
có về Kontum - cho được nhắn mấy lời
những
ngọn đồi chập chùng ẩn trong mây
vẹt
gót giày không bao giờ đi hết
và
chân người - chưa để lại dấu vết.
Ngọn
đồi phập-phồng thở đứt hơi
mùa
nước đẫm và mồ hôi
thấm
ướt con chim rừng giấu mặt
dốc
đứng sựng, gối run run, mây vần ngũ sắc.
Loài
thú hoang đi tìm người thợ săn
đánh
nhau trên ngọn đồi nát một vầng trăng
máu
chảy tràn bên dưới
sương
gieo kín trời bủa lưới
Gió
mùa khô, gào gào te tua tàu lá chuối
gói
đòn bánh tét mỏi tay, lưng mẹ già
đêm
xuân, thức đón giao thừa - mừng vui nhà nhà
tiếng
pháo nổ giòn tan - nghe ra tiếng đạn
Sáng
mồng một - bỏ bàn thờ ông bà, bỏ cửa nhà
bồng
bế xuân, tìm đường chạy loạn
cuộc
sống thanh-bình - hóa ra túng quẩn.
Triền
núi hoa đót trắng cờ lau tập trận
chiến
trường đi đời trai không ân hận
phơi
thây nghìn dặm quan san
cúi
đầu thắp một nén nhang
Sưởi
ấm linh hồn cho người nằm xuống
hai
mươi năm lửa binh nát vụn - ai gây
tháng
tư - chết chóc - đọa đày...
tháng
tư - đồng bào chia cắt
Ai
có về Kontum - gửi chút tình hiu hắt
gùi
trên lưng em sơn nữ mỗi ngày
gùi
nắng
gùi mưa
gùi
mây trời ngước lên chót vót.
Gùi
buổi sáng đi rẫy nhẹ nhàng
gùi
buổi chiều còng lưng bước chân nặng nề lầm lủi
trái
bắp đè trên lưng đèo cao hẻm núi
ôi,
thương xót quá chừng.
Mụt
măng tre le lột truồng - trắng bóc
măng
luộc chín ửng màu vàng vàng
đùi
em trắng tưng, em làm
cái đe -
ngồi rọc
từng sợi măng tơ
óng mượt, phát thèm.
ngắm
ngọn đồi nhô
cao, ửng màu nắng sậm
ngồi
bên em mồ hôi túa ra như tắm...
Tiếng
chày giã gạo, rung rung tầng mây xanh thẳm
rung
lùm cây, con chim ngủ mê quên hót
rung
trái tim chàng trai miền xuôi - ưa ngọt
nghía
cái cối bự bự
nẩy
theo điệu nhạc chày quên đường về.
Có
ai trở lại Kontum - xin gửi chút tình quê
tiếng
cồng chiêng vang vang đêm lễ hội...
nhún
nhảy theo đoản khúc nhạc rừng
ánh
lửa đuổi con ma-lai, trốn vô đêm tối.
Giàng
phù hộ cho người trong làng xua tội lỗi
ghè
rượu cần, nối kết tình bạn hữu, gần xa
đám
con trai khỏe mạnh làm mới ngôi nhà,
ngôi
nhà rông thật đẹp
con trai,
con gái tụ hội tự do: bắt vợ, bắt chồng
Ai
có về Kontum - xin gửi nỗi lòng
một
lời xin lỗi với các bậc Tiền-Nhân
những
đứa con trót xa quê - mong một lần
những
đứa con trót xa quê dù còn hơi thở
Dòng
Dakbla trong veo, núi biếc mây tầng
vẫn
giấu kín trong tim, chẳng sớm thì chày
sẽ
có ngày chúng con trở về quê cũ.
Ai
có về Kontum - xin được hỏi mấy lời ấp ủ:
ngôi
làng còn;
đất ruộng vẫn còn?
váy-xà-rông
hoa văn sặc sỡ phủ dòng chảy vô non?
cái
khố thời tổ tiên tòn ten còn
che rừng rậm đấy chứ?
Phong
tục cổ vẫn còn gìn giữ ?
rừng
nguyên sinh ngút mắt mây trời?
lòng
người thật thà như: cây lồ ô, cây nứa?
điệu
cồng chiêng múa vui hòa theo ánh lửa?
Tiếng
chày giã gạo vọng đêm sương mờ lạnh
cứa?
em
gùi nước về làng bằng ống nứa, hồ lô?
ngôi
nhà mồ cho người nằm xuống?
canh
giữ - có ông thần tượng gỗ?
Em
vẫn còn cà răng, căng tai?
em
siêng năng đi lên rẫy ngày ngày?
có
được đi học cái chữ người kinh?
có
được học cái chữ người sắc tộc?
thú
rừng còn nhiều cho trai làng săn bắn?
Xa
quê lâu năm - trong lòng thật băn khoăn
thời
gian trôi nhanh như nước chảy qua cầu
nước
qua cầu còn lắng đọng
phù sa
người con rời bỏ
Kontum trôi về xứ xa.
Còn
đọng mãi trong lòng
tiếng
chuông giáo đường sớm chiều ngân nga
đi
ngang qua cầu Dakbla
nỗi buồn
trải núi rừng xa vắng
lời
nguyện cầu thầm lặng.
Con
xin được trở về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét