THIẾU PHỤ
“ Cũng
như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là
phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”.
(Rabindranath
Tagore).
Xe
rươm-rướm mồ hôi trèo dốc dựng
dốc
Dăk-Tô
lởm-chởm
đá xanh phơi
trưa dồn nắng nắng pha
màu đỏ chói
trời
trong xanh
trực-thăng liệng
khoe trời.
chợ
triền
núi siêng năng
bày
mấy sạp
trạm xe Lam vài chiếc ngó
ngó mông
người đi chợ trở về
tay xách nhẹ
Khu-Gia-Binh đứa đứa trẻ
ẵm bồng.
mắt
lô-cốt đen thui
bờ rào kẽm
bông cỏ tranh hớn-hở nở
ra chưng
loài
rắn mối dòm thông-hào
công-sự
xe nhà binh cắm cúi chạy
không ngừng.
thấp
thoáng bóng
thiên-thần vờn qua
cổng
cổng Chi-Khu một thoáng
đẹp hẳn ra
tiên nữ đội, đội mũ
hình Thập-Đỏ
khúc
bi-ai thiếu-phụ nước
mắt nhòa.
đêm
đãi lạnh, chêm thêm mùi sương muối
(chuột đi tìm - bịch gạo
sấy, cá khô…!)
dò dẫm đụng mìn
“claymore” ngờ-ngợ *
chiến-trường đi thây
nào biết mả mồ.
người
thiếu-phụ, Khu-Gia-Binh lẳng-lặng
mừng chồng về ủ-rũ
tiễn chồng đi
điệp-khúc xoáy đau lòng
đau dao cắt
phấn son nào điểm
nhan-sắc nhu mì.
anh
lính trẻ ôm đờn dạo dạo
khúc
Biệt-Kinh-Kỳ (thích)
Kẻ-Ở-Miền-Xa *
mòng
muỗi vắt ghì
bước
chân người
lính
có
ước mơ mơ mắt
biếc tay
ngà.
chấm
tọa-độ đụng Yếu-Khu Tân-Cảnh
ngang ngã ba Thánh-Giá,
Hí-Viện im
thèm bia rượu sãi chân
vô vô quán
người trăm năm căng mắt
biết đâu tìm.
bầy
pháo
ngự dãy
Ngọc-Linh nhả
khói
lớp
người trai
tụ
đỉnh, đỉnh
mây bay
hồn
mong mỏi quy về nơi
cố-thổ
khói nhang thơm mẹ ấp-ủ
đêm ngày.
vốc
vài ngụm sông Pơ-Kô
tanh-tưởi
Phượng-Hoàng bay phi-đạo
đứng bơ-vơ *
tuổi
mười
tám oằn
thân phơi
chiến-địa
sông một dòng nước xót
vỗ đôi bờ.
mưa nhỏ giọt
tỉ-tê bùn đỏ quạnh
sơn nữ gùi gió núi bước
xa xăm
mưa rỉ-rả thú rừng nằm
khó ngủ
nguyệt thương trăng
lạnh-lẽo bỏ đêm rằm.
xe
hồng-hộc
mồ hôi ghì
dốc dựng
sữa cạn bầu thiếu-phụ
dỗ con thơ
từng
đóm mắt
hỏa châu
sâu đôi mắt
chập chờn đêm thắc-thỏm
trắng đêm chờ.
Chú-thích:
* Nhạc phẩm.
* Mìn Claymore.
* Phi Trường Phượng Hoàng, Dăk-To, Tân Cảnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét