Thư viện

1/4/24

CÂU CHUYỆN MỘT ĐỜI NGƯỜI

 


CÂU CHUYỆN MỘT ĐỜI NGƯỜI


         Bão tháng tư quất vô người em đau.

Ngày ấy, mẹ tôi
đi vào: “Thanh-Niên-Xung-Phong”
hừng hực lòng yêu nước
theo đoàn quân tiến thẳng về phía trước
xẻ dọc Trường-Sơn
miền Nam đói khổ mẹ tôi căm hờn
bọn Mỹ Ngụy xâm-lăng-cướp-nước
bỏ hết tuổi xanh, gác chuyện học hành
bỏ lại quê hương miền Bắc
nhảy vào chiến trường sá gì chuyện nắng mưa
sá gì bom đạn Mỹ Ngụy cày bừa
trong lòng rộn ràng phơi phới:

- "Những bông hoa trong tuyến lửa
Những bông hoa nở giữa chiến trường
Những nhánh hoa lan hiên ngang trong rừng lửa cháy"! *

Mẹ tôi bị thương
quê nhà về lại
bóng nắng chiều xiên qua từng bước chân lẻ loi
mẹ gặp cha tôi
một người thương binh
trên ngực ông tầng tầng huy chương sáng chói
hai người một thời chống Mỹ - lấy nhau
vết thương hai thân mưa nắng trở màu
đau nhức...

Ngày “hòa-bình-thống-nhất”
đổ xô vào Nam tìm kiếm bà con
đổ xô vào Nam “thu hoạch” vùng đất hứa
riêng cha mẹ của tôi thì không
vẫn cặm cụi cháo cơm hai bữa.

- "Miền Nam chiến trường khói lửa
dân tình nghèo khổ, kéo nhau vào đấy làm gì "?

Tôi có chồng và theo chồng ra đi
vào định cư trên đất Sài Gòn
nổi danh “Hòn Ngọc Viễn Đông”
tôi thật sự hãnh diện trong lòng.

Đánh đuổi Mỹ Ngụy vừa xong
tiếp tục đánh người Phương Bắc
“Anh Em Việt Trung” một nhà cớ sao hục hặc?
chinh chiến điêu linh nào ai có mong.

Anh tôi chèo thuyền vượt biên chạy qua Hồng Kông
đốt tuổi xuân xanh nhiều năm trong trại tỵ nạn
thời gian nằm chờ tưởng chừng vô hạn
may mắn được vào đất nước tự do Hoa Kỳ định cư
món quà đầu tiên anh tôi gởi về:
tiền đô-la và thư
cha mẹ tôi - có thêm khoản tiền mua thuốc
xoa dịu vết thương tuổi già đau buốt
một vài ý nghĩ bâng quơ…
(mong có một ngày được qua thăm con bên đấy...)
cha mẹ tôi chống gậy về trời
hy vọng “Thiên Đàng Tự Do” chưa thấy!

Làm thân một người con gái
tôi chẳng thấu hiểu lý do chiến tranh
vào sinh sống ở miền Nam
vùng sông nước cây trái quanh năm tươi xanh
con người văn minh, thật thà, hòa nhã hiền lành
mưa nắng hai mùa rạch ròi, vắng cơn bão tố
đất ruộng thẳng cánh cò bay...
đường, phố nguy nga, tráng lệ!
không biết tại sao cha mẹ tôi bảo rằng: - Họ khổ?
tại sao bảo rằng: – Họ bị tư bản bóc lột đói nghèo?

Dân miền ngoài lũ lượt vào theo
hăng hái phá rừng lập nghiệp chẳng chút ngại ngần...
vợ chồng tôi: “Giai-cấp-công-nhân”
đi làm nuôi năm đứa con thơ dại
thiếu trước hụt sau
biết than thở cùng ai
anh tôi thương tình gởi chút tiền đô - Thật may!
(cho cá tạm sống, chẳng cho cái cần...
ăn giọt "man-na" nghĩ buồn cho thân.)

Rồi tôi cũng được đến nước Hoa Kỳ
thương nhớ dùng dằng ngày bước ra đi
đứa con gái út vừa tròn bốn tuổi
giọng con thỏ thẻ... nghe đứt ruột gan!
từng đêm thương nhớ giấc ngủ mơ màng
gọi về thăm con giọng nghe mỗi lần mỗi khác
sống nơi phương trời chỉ là cái xác
tiền tặn từng đồng, không dám ăn quà
hằng tháng gởi về đô-la
bởi quá thương con, thương chồng
lòng tôi nào phải gỗ đá
đám cưới thằng con trai cả
cũng chưa rõ mặt con dâu
gánh đời đói nghèo - thân mẹ có lỗi.

Đăm đăm nhìn lên trần nhà ướt gối
ngắm hình nhòe nhoẹt khuôn mặt các con
thương chồng bịnh hoạn tâm lòng héo hon
cuối mày chân chim in dấu.

Cha mẹ ngày xưa sốt sắng chiến đấu
đời chúng con chịu ly tán buồn thay
trên "đất thù" sống nhờ vả bấy nay
mót từng đồng tiền đô-la quý hiếm!

Trang Y H
San Francisco, 2014
Tặng chị, Jennifer (Sunset) – Tôi đã viết đúng theo ý của chị.
* Lời ca ngợi: “Nữ Thanh Niên Xung Phong”.



Mậu Thân - 1968.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét