THUYỀN GIÀ
Từ
từ thân rệu có chi
trần gian quán vọng lưu
gì tầm lưu
nghĩa ân đối-diện oán
cừu
công danh lợi lộc đã
hưu cả tình.
không tu sờ thử kệ kinh
mờ mờ thị-ngạn in hình
xa xa
thuyền già trễ nhịp
độ-hà
dát vàng điểm-thúy thân
ma an lành.
bước thời lao dốc không
phanh
ngụy chân, thua thắng xúm
hành hạ thân
vuông tròn mơ được xoay
vần
đã từng ước đặng xé
tầng không gian.
bầy xác sóng cuốn dã
tràng
gọi đâu trong cõi hỗn
mang bây giờ
trất phong mộc vũ thân
trơ *
sao đành di xú lu mờ tuổi
tên. *
hà phương lắng tiếng
sấm rền
hoành đao mấy độ chưa
đền nợ trai
tống hành theo gió lướt
ngày
chưa vay nợ kể như vay
vay nhiều.
tiếc rằng chưa thụ trảm
yêu
hai con mắt đỏ chứa
điều trái ngang
tự
thân chiết
trữ điêu tàn
trách
chi ai
bỏ lỡ làng cho ai.
vùng nê-địa ủ hình hài
thân ngay thông đứng gió
lay sá gì
từ từ thân rệu có chi
chốn hồng-hoang ngắm dã
quỳ kiêu sa.
thôi đừng trách cứ
thuyền già
độ bờ hay giữa biển
xa tròng trành
mưa mù gặp bước nắng
hanh
yêu thương vốn lớn để
dành đó thôi.
đã qua muôn dặm lõm lồi
cung tàn tên mục ly bôi
ngùi ngùi *
hưu tình sao nỡ Bậu ơi
con tim còn đập bể trời
gọi tên.
Chú Thích:
*- “Trất phong mộc vũ”. (Giãi gió dầm mưa).
*- “Di xú vạn niên”. (Để tiếng xấu muôn đời).
*- “Thi thành, thảo thụ giai thiên cổ.”. Tạm dịch: (Bài thơ làm xong, cỏ cây thành thiên cổ). Trích: “Hán Dương Vãn Diểu” của Nguyễn Du.
Suy nghĩ rộng ra: Bài thơ vừa làm xong, thì thơ và thi sĩ, đất trời đã trở thành quá khứ.
Nghe ra thiệt là khủng khiếp...! Vậy Thơ là gì mà vừa: Hiện thực, sự thực, vị tha, triết lý, nhân sinh…, và tung thi sĩ lên bầu trời như vậy?!
Tạm hiểu ra thì thi sĩ chỉ là người viết giùm – viết đã không lấy tiền mà còn moi gan moi óc của chính mình ra để mà viết. Đúng như thi sĩ Trần Tử Ngang (661 – 702) Đời Nhà Dường đã nói “Làm thơ là gởi tấm lòng vô thiên cổ chứ không phải lưu danh nhất thời”. Vậy, thì gởi cái gì “vô thiên cổ”? Chắc hẳn các thi hào, thi bá đã biết gởi cái gì rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét