CHUYỆN CŨ
Hoa
dĩ vãng bón xinh tươi
thắp đèn lên có bao người
hiểu ra
dặm ngàn vó ngựa xông-pha
còn chăng giữ
mảnh thân già mỉa-mai.
sự sinh, sinh sự sần
tay
tóc râu tuyết vẽ hình hài lom khom
rừng than
gỗ trốn đâu hòm
lửa vui hơ xác khói lam tặng
trời.
giang-san hoành giáo đầu rơi
thủy-chung
vét gói lỗ lời hiểu nhau
chân mây lổn-ngổn vàng
thau
sóng ngầm rỉ-rả thân tàu đáy sâu.
tròn
hoa giáp nghĩ nhứt đầu
mở trang sử nát thuẫn mâu
biến hình
trăm ngàn lực-sĩ coi khinh
còng lưng
làm ngựa giật mình mà chi.
ong
thèm hương mật lầm-lỳ
bông
thơm ngoảnh mặt bỏ đi không đành
run
tay sờ mặt trăng thanh
nếp
nhăn chằng-chịt dạo thành quách tan.
giáp
mang nặng bỏ quy hàng
ôm
cày cuốc nắng chang chang thui trời
cây
khô núi sụt chơi vơi
chim
đi quên tổ quên lời hỏi thăm.
đói
no nứt-nẻ thân tằm
hỏi
Chử-Đồng-Tử cát nằm vui chi
gặp
thời đâu kể thị-phi
Bá-Nha
ngước đợi Chung-Kỳ vọng âm.
gió
đưa giọng Bậu thì thầm
ngọt
lời suối ngọt xa-xăm dội về
tiên
nương vốn đã ủ-ê
cõng
mùa chinh-chiến bộn bề khổ thân.
tóc
ôm bông tuyết ân-cần
phố
xa gậy đỡ bước lần bước qua
vẽ
ra chuyện cũ ấm nhà
lần
trang sách vở nẻo xa hóa gần.
biết
rằng vốn dĩ phù-vân
đêm
nghe sóng vỗ cây bần mải-mê
đêm
trăn-trở bước ai về
cây
rơm ôn ấm tình quê xa vời.
Chú Thích:
* “Hoành giáo giang san cáp kỷ thu”. (Phạm Ngũ Lão).*Lời của nhà văn (Lỗ Tấn).
“Một nhà cầm quyền đốt sách, bỏ tù tác giả thì nhà cầm quyền đó có hô hào lập hội viết sách, in sách chẳng qua cũng chỉ để tuyên truyền mỵ dân chứ không phục vụ cho văn chương, xã hội và chủ quyền quốc gia. Hơn nữa là cố tình “phịa” ra thứ chữ quái đản, dị hợm viết đảo lộn mạo từ (cái, con) viết sai văn phạm để đưa tới cái chết ngôn ngữ mà từ lâu được tôn vinh là Quốc Ngữ” (Trần Phước Hân).
“Đất nước bị diệt vong còn có thể phục hưng, văn hóa (chữ viết) bị tiêu huỷ thì tất cả bị tiêu diệt và nô lệ”. (Tổng Thống Đài Loan, Tưởng Giới Thạch).
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét