Thư viện

10/8/24

ĐÊM GIỚI NGHIÊM

 



ĐÊM GIỚI NGHIÊM

Đêm hữu sự, băn-khoăn lời hẹn ước
đất mơ hồ, lạnh cẳng giấu bi thương
đêm tráng-lệ, bóng giai-nhân lởn vởn
giờ-giới-nghiêm, đành bỏ bứa con đường.

Đêm dàn-trải, tiếng thở dài vọng núi
giở thư tình nét chữ đẹp xôn xao
đêm gá nghĩa, vì sao làm phong phú
đại-danh-từ gọi Bậu vọng phương nào.

Đêm cao-ốc, cửa nhà ai thao-thức
ánh đèn vui song lạnh-lẽo ngó mông
đêm vặn vẹo, chiếu giường im phăm-phắp
thương thân trai: nặng, nặng nợ tang bồng.

Đêm chẩn bệnh, con tim đau từng chặp
riết róng từng, cơn thắt thỏm vì đâu
đêm nhầu nhĩ nghe mưa gào gió rống
thiếu-phụ ơi - thôi đứng dựa trên lầu.

Đêm khảo-thí, phần đời còn sót lại
thiết-lộ nhìn cỏ tàn tạ phía sau
đêm mò-mẫm, Bậu của ngày xưa ấy
tiễn đưa chi neo nhan sắc phai màu.

Đêm tự hỏi, gợi lòng vây hiu-quạnh
khởi lập từng nhân ảnh vốn phôi-pha
đêm biến-cố, xót danh gia bách tuế
phành vở ra khơi dòng chữ nhạt-nhòa.

Đêm khao thưởng, món: sương dầm, gió núi
món: mắt nai, xác lạc chốn rừng hoang
đêm khao thưởng, món: ve câm, phượng héo
món: đạn bom, tiếng khóc với điêu tàn.

Đêm nhỏ lệ, lạnh tê hồn chiến-địa
ngày kêu trời, nóng hổi ngóng cơn mưa
đêm hốt-hoảng, chuông Nhà Thờ hối-hả
giọng trẻ thơ, ngằn-ngặt đón giao thừa.

Đêm còi hụ, xé tầng không gian ẩm
rung mái nhà bần bật tưởng Thiên-Lôi
đêm ngáy ngủ, ánh chớp lòn khe cửa
pháo ho khan, trăng mỏng trốn đất ngồi.

Đêm đèn phố, thiêu-thân vây kín-mít
cột kêu đau mọt gặm nát tim gan
đêm mộng-mị, thanh bình Mẹ ngủ thiếp
Cha thở dài tay điếu thuốc lụi tàn.

Đêm cắt nhỏ, từng mảnh đời trơ trọi
di-tản buồn, trở lại mảnh vườn xưa
đêm gầm mặt, câu kinh chưa nguyện hết
đất quê ơi - thương nhớ mấy cho vừa.

Bậu trở giấc, nghiêng mình ôm thế-kỷ
cảm người trai dựa vọng gác khuya lơ
ngày lộ nắng, buổi hẹn hò xa vắng
còn trong nhau chưa một phút hững hờ.

Gà gáy sáng, trở trời - trời lộng gió
giã từ rừng, lưu nét đẹp Cao-Nguyên
chập chờn suốt, con chim non ngáy ngủ
có mơ hoa, quỳ hoa đẹp diệu hiền.

Trang Y Hạ
KonTum “Mùa Hè Đỏ Lửa” 1972.

Lời Gió Mưa:


Im lặng không có nghĩa là không có sóng, chính sự im lặng 
mới nghe có sóng dữ dội hơn”. (Trần Phước Hân).




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét