HÀNG CÂY GIÀ
“Đài
các hữu nhân nho tịch noãn,
Biên thùy vô sự
liễu doanh nhàn”. (Nguyễn Trãi).
Hàng cây, đứng bên đàng
chào nhau, chào buổi sáng
dốc phố quen, rủ rê về
chạng vạng
hỏi vì sao, quá khứ mãi
tươi xanh.
Sương vẽ màu, vẽ rong
rêu rực rỡ nắng hanh
cành cây ướt
con chim già, ho húng hắng
văng vẳng nghe
tiếng gót giày thầm lặng
gót của nàng, hay là gót
chân ai.
Gió, mở lòng thổi hơi
gió tê tay
mùi áo trận thoang thoảng
hương trinh nữ
ôm dây rốn, biết chốn
đời lữ thứ
mẹ cưu mang chưa cho chọn
phương nào.
Hàng cây đứng bên đàng
sức lực có
tiêu hao
không thể nắm, tay nàng
quay trở về đoạn cuối
để cùng ngồi,
gom dương
liễu vào thơ
bên kia bờ đại dương
lầm lũi ngày mơ
trang lưu bút, nhen lên
từng nét ấm.
Từ khi biết tên người
đã biết yêu, từ non cao
núi thẳm
bông ái tình, mỗi ngày
mỗi hoa râm
đã để mất, câu thề
dưới trăng rằm
con chim mộng tha phương,
mong hội ngộ
rừng luyến rừng, kỷ
niệm luyến nơi đâu.
Mưa mùa trước phủ mờ,
mất hút bóng hải âu
áo Hoàng Sa, đẹp dung
nhan vàng hoa cúc
tuyết mấy mùa, có ghé
hỏi thăm
khúc ngũ liên sóng vỗ bờ
thôi thúc
từng đoàn quân, hăng hái
bước xuống thuyền.
Đôi tay từng cầm lái
giữ bình yên
con quốc kêu, mặc kệ
đêm sương mọng
chân lặc lè, trái tim
đương nóng
chiến trường xưa, còn
giữ lửa chưa tan.
Hàng cây đứng bên đàng
trông theo bờ dĩ vãng
yêu quê hương, chưa khi
nào hữu hạn
thương hàng cây bên đàng
dáng cao hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét