NGÀY ĐÔNG Ở SAN
FRANCISCO
"Đánh tranh chụm nóc thảo đường,
Một gian nước
biếc, mây vàng chia đôi”
(Nguyễn-Du).
Sương sớm rủ, đông về
thôi chở lạnh
bởi hiềm vì, cô
starbucks chêm hơi
ngã-tư phố, mù-mờ chia
tám nhánh
bước lơ-ngơ, bụng
trộn-trạo rối-bời.
Chiếc-lá-cuối-, cùng”
đường buông tay rũ [1]
xuống
cõi đời bay bổng cõi-người-ta” [2]
khung-cửa-hẹp”
đôi mắt viền huyết-dụ [3]
đất,
hòa-âm-điền-dã” hóa hiền hòa. [4]
phố
ngóng khách bộ hành rong phố chợ
xe
hơi nằm mê ngủ lạc lối đi
nợ
chưa mắc, cớ chi đâm mắc nợ
đè
tâm can nặng bụng bởi duyên gì.
choàng
tay siết eo thon cô starbucks
công-viên
dư hàng ghế gỗ lê-thê
gió
mặn chát thái-bình-dương cố quất [5]
phận
ma hời, mong chi được vỗ về.
cây
biệt gốc cây khô thân bỏ lại
đoạn
đoạn ra, chế ghế đẩu ngồi chơi
Dương-quan-khúc,
mây trèo qua cửa ải
lữ-trạm
vui bao quãng vượt đã đời.
công-viên
núi, thiêu-thiếu ai lui tới
rậm-rạp
đồi, nhơ-nhớ thuở chiến-chinh
trực-thăng
vọng âm thanh trầm vời-vợi
tận
từ tâm, vương-vướng sợi ân tình.
ngụm
nửa ngụm cà-phê vơi hơi ấm
văng-vẳng
dồn văng-vẳng giọng bâng-quơ
đông
siêng ghé, đẩy quê ra thăm-thẳm
chòm
râu queo, tuyết dính tóc bơ-phờ.
quay
lại quán mây mù theo bén gót
cô Thúy-kiều thầm-thỉ Alissa [6]
Cửu-long
sóng hòa-âm Tiền-đường sóng
là
giai-nhân tự-cổ đã lụa là.
cô
gái trẻ, đầu chăm-băm “lap-tap”
có
hiểu rằng, tâm lính trận sáng trưng
bồi-hồi
nghĩ, vòng tay xưa ấm-áp
tuổi
hai mươi, kỷ-niệm đóa hoa rừng.
nhận
điệp-khúc, lời nguyền ngày đông trở
tuổi
ly-hương bia-khắc-tự gió mưa
hẻm
hẹp dẫn ngõ sinh từ muôn-thuở
én
già nheo mắt đỏ vọng giao-thừa.
Cước Chú:
1- “Chiếc Lá Cuối Cùng”. Tác giả: (O. Henry).
2- “Cõi Người Ta”. Tác giả: (Saint – Exupéry).
3- “Khung Cửa Hẹp”. Tác giả: (Andre Gide).
4- “Hòa Âm Điền Dã”. Tác giả: (Andre Gide).
(Bốn tác phẩm do thi sĩ Bùi-Giáng dịch sang Việt Ngữ).
5- Theo tiếng Việt cổ. Cố quất, cũng có nghĩa “Cố Quốc”.
6- “Ai đẩy Thuý Kiều vào lầu xanh? Ai xô Alissa vào khung cửa hẹp? Ta tạm nói theo lối hồ đồ: chính Nguyễn Du đã đẩy Kiều vào lầu xanh; chính Gide đã xô Alissa vào khung cửa hẹp. Để làm gì?”. Trích: “Lời Nói Đầu” trong bản dịch “Khung Cửa Hẹp” của dịch giả: Thi sĩ (Bùi Giáng).
Lời Gió Mưa:
“Làm thơ để gởi tấm lòng vô thiên cổ chứ không phải lưu danh nhất thời”. Trần Tử Ngang (661-702)
ĐĂNG U CHÂU ĐÀI CA
Tiền bất kiến cổ nhân,
Hậu bất kiến lai giả.
Niệm thiên địa chi du du,
Ðộc sảng nhiên nhi thế hạ.
Thơ: Trần Tử Ngang
BÀI CA LÊN ĐÀI U CHÂU [1]
Trang Y Hạ. Tạm Dịch.
Ngó trước chẳng thấy người xưa,
Nhìn sau kẻ mới vẫn chưa nghĩ mà.
Buồn trời buồn đất bao la,
Một ta quạnh quẽ sương sa não nùng.
Cước chú:
1- U-Châu là Bắc Kinh ngày nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét