NGƯỜI CON GÁI KABUL
“Thiên hạ bổn vô
sự,
Dung nhơn tự nhiễu
chi”. *
Parking Lot, mây mù chia
tháng chạp
bụi mưa giăng, cây lá
nhuốm màu tang
cô qụa đứng, trông trời
mờ cõi tháp
anh bồ câu, kiếm thóc
mệt đỗi đàng.
Chân-phương nét đẹp hóa
ra kinh khổ
lớp lụa đen phủ kín
một dung tiên
hoa cố nở cho một lần
hội ngộ
cõng ứ-nê kiều-nữ sạch
ưu-phiền.
Bước chầm chậm, bước
theo người con gái
thơ thẩn quay, quay ngược
kỷ hai mươi
khói đồng quyện làn
khói thơm ấm chái
có một người, cố giấu
hết nụ cười.
Cô mặc áo Kabul nhìn
starbucks
mùi Phương-Đông ngây-ngất
đấng nam nhi
ai khả-đãi, ai khả-lân
quán chật
vô-đoan nhiều, thôi đành
cố lầm lỳ. *
Cô mặc áo Sài-Gòn dài
lất-phất
sờ châu thân bộ đồ
lính màu phai
vận ký-ức quỷ xúi
trang sử lật
người trước sau, xin
thấu hiểu lòng này.
Kabul đẹp dáng Sai-Gòn
thêm đẹp
dòng sông xuyên, chở nặng
hột ưu-tư
đoạn di-tản phương xa
chăm chỉ chép
thân bội-nan tinh-huyết
cạn mỏi nhừ.
Kabul sống, Sài-Gòn trôi
ra biển
ba trăm năm, nằm chết
yểu một phương
tự an ủi, tự thắp
nhang cầu-nguyện
lũ âm-binh, lũ-khủ chắn
ngả đường.
Parking Lot, ngắm chân dung
cô lữ
hai mươi năm, chinh-chiến
bỏng hai tay
tương-lai đợi, nặng
lòng đêm tư-lự
có phải chăng, thiên-sự
cố ý bày.
Người con gái Kabul ôm
starbucks
hơi ngày đông gió tiễn
gót lưu-ly
mất tất cả đó chính
là sự-thật
còn duyên xinh, chứ chẳng có còn gì.
* - (Người đời vốn bằng an. Kẻ khờ lại khấy động).
* - “Vô Đoan” là: (Bất thường; là Bỗng nhiên; là Kinh ngạc [lẫn chút đau buồn].


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét