CHẠY
“Tẩu biến thiên
nhai tầm tri kỷ,
Vị tri nhược cá
thị tri âm”. (Hư Vân).
Vô rừng dạo, vướng bụi
cây
ghét người ong dữ một
bầy túa ra
không lý-lẽ, chẳng
giải-hòa
rựa, dao phang tới chạy
ba đỗi đường.
Thoát thai dòng dõi thiện
lương
không thèm chấp-nhất một
phương lưu-manh
quạ trơ mắt ngó chẳng
hành
sóc chu mỏ gặm tập tành
du-côn.
Ngũ-liên sóng
hối dập-dồn
đày chàng linh-thú dại
khôn lưng còng
quê nhà còn có chi mong
tiếc cho thủa bé
thong-dong ra đồng.
Biết rằng kẻ nhớ người
trông
biết rằng con cá lòng
tong lạc loài
biết rằng vằng-vặc
trăng soi
biết rằng nói cuội cũng
coi như huề.
Hồn quyên ký-ngữ tỉ-tê
vô-tàm, giải-đãi khen
chê mặc tình
sinh chưa buông-thả, thấm
kinh
dật-dừ, chẳng nhớ nỗi
mình ra chi.
Lắng trong phương-vị
thầm thì
là nam, là nữ cố-tri đâu
tầm
hỡi người chung đụng
một mâm
gỗ trôi ai vớt, lỡ lầm
ai tha.
Ngồi nhà mà ngỡ xuất-gia
song-le, việc ấy kể là
sa-di
hỡi người thuở trước
cầm kỳ
bách-niên tao-ngộ, bỏ đi
mô rồi.
Thức nằm, mím chặt đôi
môi
thúc dòng ký-ức nổi
trôi về nguồn
đành mần khất-sĩ chân
suôn
không tu, an tụ tròn vuông
kiếp người.
Vô rừng vọc kiến nghĩ
vui
ba tâm, ý ngụ đã khươi
nhịp đều
đêm trì lắng giọng cú
kêu
lầu son gác tía, túp lều
khác đâu.
Chạy từ bắc tận nam
cầu
may rồi lại chạy biển
sâu đứt nguồn
bình tâm văng vẳng tiếng
chuông
từ trong sương tuyết gió
luồng hỏi thăm.
LỜI GIÓ MƯA:
KỆ.
Dĩ sanh vô hữu sanh
Vị sanh diệt vô sanh
Ly dĩ sanh vị sanh
Sanh thời tức vô sanh. (Bồ Tát Long Thọ)
KỆ.
Sanh đã có đâu phải cần sanh nữa,
Nếu chưa sanh kể ra cũng không sanh
Sự sanh cách cớ chi mong sanh lại
Khi đang sanh chưa chắc đã sanh thành.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét