MƯA GIÁNG SINH
“Ngâm
nga mong gửi chữ tình
Dường
này âu hẳn tài lành trượng phu!"
(Chinh
Phụ Ngâm Khúc)
Ngày chậm rãi lăng qua
khung trời cũ
nhìn kỹ ra thượng-đế
tuổi đã già
sờ nút áo, chỉ sứt còn
phân nửa
lảng-vảng đầu hình
bóng áo bà ba.
Ngã tư ngắm, mắt mòn
gần một kỷ
cột đèn run lập-cập
tiễn xe hơi
ngồi xe đẹp biết có ai
thầm-thỉ
đứng chồn chân trông
đợi, tới đã đời.
Mây thích kéo âm-binh loài
quân giặc
giọt rơi vui, lẫn lộn
giọt buồn gieo
nhớ bậu ẵm chiếc bóng
mờ hiu-hắt
không mơ giàu, thôi ráng
giữ kiếp nghèo.
Quán thanh vắng, ngắm
nghía cô starbucks
thèm nụ hôn nồng ấm
của năm nao
đường phố rộng, nẻo
về chật thêm chật
thương người thương
sống chết dạ cồn cào.
Cầm điện thoại,
ngập-ngừng đành bỏ xuống
chờ chuông reo ai đó ngụ
tứ phương
mong, giác-ngộ-hữu-tình
thêm luống-cuống
nại-lão-hà, khai-thị
diện vô-thường.
Ngồi một chỗ, ngắm mưa
mù bận cẳng
lội cao nguyên, núi thẳm
khói sương vây
lô-cốt đứng, thú tỉ-tê
xa vắng
chim hỏi thăm, vì sao đậu
đất nầy.
Ngồi một chỗ, nghe
man-man-trường-dạ
mùi súng gươm phảng phất
ngấm châu thân
mùi áo lính, mùi giày,
mùi đất lạ
mùi thư tình, mùi bồ kết
ân cần.
Ngã tư ngắm, lần hồi
ra ngã bảy
sông hậu tiền nhuốm căn
bệnh tương-tư
đò ngang dọc bến neo nào
đâu thấy
cõng hai mùa, mưa nắng
mệt đứ đừ.
Ghế hiểu chuyện, ghế
tỏa ra hơi ấm
bàn lạnh tanh tỳ tay
tưởng nỗi xưa
hiên mưa trước, hơi nhau
còn âm ấm
nghĩ huyên-thuyên kể ra
cũng chưa thừa.
Mưa rỉ-rắc, gió hắt
tường kiếng ẩm
có phân-vân, bốn ngả
hóa lưỡng-đồ
nhị lộ hướng, chẳng
lẽ làm tính nhẫm
lau mắt cô starbucks dõi
hư-vô.
Đã dạo hết, nửa đời
tầm tri-kỷ
nơi đâu là, diện-kiến
nối tri-âm
bài thơ gói bằng ngàn
lời hoa-mỹ
gởi thinh không, gửi vô
chốn âm-thầm.
Thánh-đường vọng, hồi
chuông già nức-nở
giáng-sinh mùa, giọt ướt
thấm hài nhi
nhân-gian đó - dẫu có
là: lầm, lỡ
lòng tin yêu, chẳng
vương-vấn chuyện gì.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét