Con sáo quanh năm sống ven bờ mương
mò tôm bắt cá chia nghèo cùng mẹ
nước lớn nước ròng bịp kêu đau xé
con còng hối hả nước rút bò ra
con sáo xách bình mua rượu cho cha
thương cha lưng trần suốt ngày cơm áo
chiếc xuồng cũ rích lao trong gió bão
lặn lội kiếm ăn chẳng khác thân cò
con sáo càng ngày hương đồng trổ giò
nước mắt, mồ hôi – công cha công mẹ
nước lũ tràn đồng túp lều be bé
nhọc nhằn điên điển tươi cười vàng bông
con sáo đến hồi cũng phải sang sông
bay theo lối mòn của người đi trước
thuở mẹ lấy chồng gió mưa sướt mướt
theo về đồng vắng ở tận quê cha
con sáo bây giờ càng tỉnh hơn ra
ngán ngẫm sang sông chỉ mong sang biển
bao đời còng lưng rong rêu đáy giếng
bay ra thiên hạ để biết bầu trời
mười hai bến nước – may mắn đổi đời
góp nhặt chút tiền đền ơn nuôi dưỡng
tội người tình đầu sầu gieo tám hướng
trăng xa mờ mờ, da diết trăng quê
trông về quê nhà con sáo tái tê
thương nhớ từng đêm “hải âu phi xứ”
bầy sáo còn non - thôi đừng bay thử
biển xa ngàn nỗi nước mắt cạn nguồn!
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét