Thằng con nhỏ lăn kềnh trên mộ cha
buồn sướt mướt, bảo rằng nơi đây đẹp
gạch trơn bóng, mát rượi chân bỏ dép
nằm ở đây thoải mái hơn ở nhà
ừ, mẹ về lát gạch cái nền nha
gạch cũng bóng như mộ cha vậy đó
cha con mất lúc con còn quá nhỏ
mẹ thương cha xây mộ trước đó thôi
con nhớ cha, cớ sao vẫn cứ ngồi
thôi đứng dậy, rồi đi về với mẹ
sương e ngại nên giọt rơi rất khẽ
chiều dùng dằng cúi mặt trốn vào đêm
mộ cha con nằm đây giờ đã êm
không còn sợ bầy trâu bò nó giẫm
cây thánh giá đã mấy lần bùn lấm
mẹ lau chùi tụi nó nhổ vứt đi
con gắng học cho thật giỏi để thi
đừng làm quan hãy làm người hữu ích
thơ phú đời cha suốt đời tịch mịch
câu thơ hay không chống nổi gió đời
mẹ yêu thơ nên nhặt nhạnh từng lời
lủi thủi thân cò - lòng không ân hận
dù đói dù no trong tim mẹ vẫn
yêu cha con như yêu thuở ban đầu
gia tài cha có để lại gì đâu
chỉ có mẹ và con - chồng thơ cũ
đối với mẹ ngần ấy đà quá đủ
thiệt cho con thiếu cha ngó bàn thờ !
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét