Ngồi trên bờ trong đầu nghĩ mông lung
sương lý lắc kéo chiều chiều và tối
chim về rừng im lìm không thèm nói
tay mỏi rời – bụng xẹp lép – đường xa
nước nặng bình rót vào người thấm ra
mùi của biển tỏa hương bay, mặn chát
lưng áo gợn từng đợt sóng màu bạc
cứng như da trâu cọ rát da người
đường về làng quanh co tựa lên trời
người quen gặp nheo mắt thay lời nói
vậy mà hiểu lòng nhau, thật quá giỏi
khói đốt đồng giống khói mẹ nấu ăn
đất nơi đây nhìn đâu cũng thấy cằn
vấn điếu thuốc, nón cời che bật lửa
đường vô rẫy ước chi thâu một nửa
hơi thuốc rê tỉnh táo một đời trai
đất mùa khô xé nát cả đôi tay
ngày dồn nén đôi chân da cá sấu
ở thời buổi cái gì cũng phải giấu
giấu ước mơ giấu cả vợ lẫn con
cánh đồng khô vốn ao ước bào mòn
vai cõng cuốc quảy tòn ten bình nước
buổi sáng vác chân chiều càng nặng bước
thân đứ đừ ai nói gì mặc ai
điệp khúc nầy chắc lập lại ngày mai
vòng lẩn quẩn tìm đâu ra lối thoát
không lao động sẽ cho rằng biếng nhác
mần trần thân quanh năm không đủ ăn
cánh đồng khô đất thắt ruột cứng cằn
tới mùa gặt cũng cho năm ba hạt
đất đói khát phận người thêm nhợt nhạt
biết vậy thôi chứ chẳng làm gì hơn ./.
Trang Y Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét