Mầy về ngồi xuống bên bờ ruộng
ngẫm nghĩ mấy năm ở bắc kỳ
mấy năm kể ra cũng hơi uổng
một chặp giang hồ có kể chi
hay cứ coi như còn con nít
gia đình gửi gắm đi học thêm
những tưởng quê hương thôi mù mịt
ai dè chìm nghỉm giữa trời đêm
nhà tù mình làm cho mình ở
cấy lúa trồng khoai để nuôi thân
độc lập tự do vui lắm chớ
cuộc sống trăm năm được mấy lần
tự làm tự ăn còn chưa đủ
quanh năm ốm đói như con ma
còn trẻ mà sao - như ông cụ
chờ đợi thăm nuôi xấu hổ ra
học tập bao năm chỉ một lớp
tốt nghiệp chẳng ghi đỗ ngành gì
luân hồi mấy kiếp tan rồi hợp
đau nhói trong lòng chuyện ở đi
tao về vô rừng, mê đốn gỗ
cày thuê cuốc mướn đủ thứ nghề
không thèm than vãn hay kể khổ
ngậm miệng mà cười khỏi ai chê
tao về gồng mình đi cưới vợ
không vàng - nhẫn cưới bằng vỏ dừa *
tội lắm - vợ tao điếc không sợ
cái thằng bán nước mấy năm xưa
mầy cũng như tao có gì khác
tóc râu lởm chởm thấy thương ghê
gặp nhau ôm đàn ngồi ca hát
giọng sắn giọng khoai - cười hề hề!
Trang Y Hạ
Sai Gòn 1985
*Gáo dừa tiện thành cặp nhẫn cưới, ngâm với nước
nghệ - nhìn như vàng mười tám!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét