Em dẫn con về lại biển
sóng
xưa thức giấc vỗ bờ
biển
đêm hình anh hiển hiện
chảy
vào vóc dáng con thơ.
em
ngồi - giữa lòng bão nổi
trông ra ngấn biển lặng lờ
hôm
đi nụ hôn quá vội
đã
vò nát liễu bơ vơ.
tiếc
rằng tay em quá yếu
làm
sao níu giữ con tàu
không
gian dường như chợt hiểu
tim
em ngập ngụa cơn đau.
ngày
ngày trôi qua trong lửa
êm
êm hạt giống nẩy mầm
nhớ
anh, nhớ từng lời hứa
lên
chùa - khấn lạy - xin xăm!
thằng
bé tính tình giống bố
lặng
lẽ nhưng lòng nhiệt thành
thiếu
cha - đời con rõ khổ!
giọt
rơi thấm gối tàn canh.
bỏ
sóng em lên xứ khác
trùng
dương mỏi mắt chờ nhau
tình
anh một thời chưa nhạt
chờ
anh liễu rũ mày chau…
bây
giờ con đà khôn lớn
tìm
về với biển ngày xưa
kỷ
niệm trong nhau lởn vởn
với
con không thể dối lừa.
bây
giờ em vui rồi đó
lời anh: dặn lúc chia ly…
trông
ra biển trời sáng tỏ
nhìn
con vào tuổi dậy thì!
thằng
bé, vẻ như thích biển
hay
là: nó lại… “giống cha”?
đời
em mất anh vĩnh viễn
nghĩ
đến…mắt em…lại nhòa!
Trang Y Hạ
bài
thơ cũ
viết
tặng một người
không
nhớ năm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét